Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, cả người Thẩm Hạ Lan cũng mơ màng.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Không rõ lắm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ai biết được, bây giờ Tống Đình không có bất kỳ người thân nào, anh chính là người thân duy nhất của cậu ấy rồi, anh đã mời hộ lý đến, tiền thuốc men gì đó của
cậu ấy chúng ta bỏ ra trước. Mặc dù Tống Đình có công ty riêng, nhưng mà cậu ấy như thế này chỉ có thể xin ngừng kinh doanh, đóng băng tài chính. Cậu ấy không có di chúc gì, bây giờ cũng không tỉnh táo, không
có cách nào ủy thác công việc, tài sản của cậu ấy cũng không có cách nào lấy ra”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu. “Tất cả nghe theo anh đi, chẳng qua nếu thật sự như vậy, em cảm thấy em phải nói một tiếng với Lam Tử Thất, phải làm thế nào thì xem bản thân Làm Tử Thất vậy.”
Thẩm Hạ Lan đau lòng Lam Tử Thất, nhưng mà cô cũng không thể không nói cho Lam Tử Thất chuyện này.
Cô đi ra khỏi phòng bệnh suy nghĩ lung tung, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Lam Tử Thất. Bên phía Lam Tử Thất hình như có chút ồn ào, khả năng ở trên giao thông công cộng. “Hạ Lan, có chuyện gì? Có phải ba của tớ có vấn đề gì?”
Lam Tử Thất vô cùng lo âu. Thẩm Hạ Lan như nghẹn ở cổ họng, rồi lại không thể không nói. “Không phải là tin tức liên quan đến Tổng Đình, Tử Thất, cậu hãy nghe tớ nói, Tống Đình đã xảy ra chuyện”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện của Tổng Đình cho Lam Tử Thất. Bên phía Lam Tử Thất hoàn toàn không có tiếng động. “Tử Thất, cậu còn ở đây không?” Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, điện thoại lại ngay lập tức cắt ngang. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế, có chút nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế?” “Không có việc gì” Thẩm Hạ Lan cười cười, rồi cất điện thoại vào. Lam Tử Thất hoàn toàn mặc kệ Tống Đình sao?
Hay là nói không phản ứng lại được? Thẩm Hạ Lan không biết.
Diệp Ân Tuấn nắm tay cô, đau lòng nói: “Em cũng đã quan tâm đủ rồi, thế này đi, anh bảo Phi đưa em về trước, Tổng Đình bên này có anh”
“Em đợi một lúc nữa đi, bây giờ cảm thấy trong ngực có chút buồn buồn, gần đây quá hiều chuyện xảy ra, em muốn tiêu hóa một chút, đúng rồi, anh có muốn đi gặp Diệp Tri Thu không?”
Thẩm Hạ Lan còn nhớ hôm qua Diệp Ân Tuấn nói qua chuyện này.
Diệp Ân Tuấn nhìn về phía phòng bệnh của Tổng Đình, thấp giọng nói: “Tống Đình bên này tùy thời đều cần người ký tên, bây giờ anh không đi được.”
“Anh đi đi, em ở đây trong một lúc” “Cơ thể em không chịu được.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không sao, bản thân em biết rõ cơ thể mình, hoạt động nhiều một chút cũng tốt, chỉ là tâm trạng có chút buồn bực. Anh nhanh quay về là được.”
Diệp Ân Tuấn do dự một chút. Bên phía Diệp Tri Thu có thể thật sự có chuyện anh muốn biết, do dự một chút, vẫn là tìm Phi đến đây với Thẩm Hạ Lan, lúc này mới rời đi.
Anh vừa rời đi không lâu, Lam Tử Thất đã không kịp thở chạy đến. “Người ở đâu vậy?”
Đáy mắt Lam Tử Thất lóe lên lệ quang, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy có chút đau lòng. “Cậu đừng gấp, anh ấy đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, bây giờ cho dù cậu qua đấy, anh ấy cũng không có thể gặp được cậu”
“Tớ muốn gặp anh ấy” Nước mắt Lam Tử Thất cuối cùng không thể nhịn được, ào ào chảy xuống. Thẩm Hạ Lan hiểu được cảm giác này, lúc trước Diệp Ân Tuấn ở bệnh viện sống chết chưa rõ, cô cũng cảm thấy như trời sập, nếu như không có niềm tin chèo chống, cô không biết mình có thể kiên trì hay không, bây giờ Tống Đình bên này cũng không có bất kỳ tin tức gì, tất cả những gì có đều là tin xấu.
“Tử Thất, cậu kiên cường một chút, cậu không phải nói hai người chia tay rồi sao?”
“Đó là nói lung tung. Nếu như anh ấy sống tốt, chia tay cũng không có gì, tớ không muốn liên lụy anh ấy. Nhưng mà hôm nay anh ấy như thế này rồi, tớ làm sao có thể chia tay với anh ấy được?”
Lam Tử Thất nói xong đẩy cửa đi vào. Thẩm Hạ Lan cũng không đi theo, chỉ ở bên ngoài đợi.
Lam Tử Thất nhìn người đàn ông quấn đầy băng gạc nằm trên giường, lập tức che miệng khóc lên. Rồi lại giống như là sợ làm ồn đến anh, cô theo bản năng thả nhẹ bước chân, từng chút từng chút đi đến trước
mặt Tổng Đình.
Mới một buổi tối không gặp mà thôi, sao lại thành như vậy chứ? “Tống Đình, anh nghe thấy em nói chuyện không? Anh biết em là ai không? Hạ Lan nói anh bây giờ không có ý thức, nhưng mà em không tin, anh không thể ngay cả giọng của em cũng không nghe hiểu được đúng không? Anh cũng không thể thật sự nằm như vậy cả đời được đúng không? Anh là người kiêu ngạo,
mặc dù thân phận của anh làm anh khiêm tốn, nhưng mà em biết, anh thật sự khiêm tốn. Anh đã nói, anh muốn đưa em cùng đến Thổ Nhĩ Kỳ, đến Paris, đến bất kỳ đâu em muốn đến, em nhớ kỹ. Ngày hôm qua nói
chia tay với anh, thật xin lỗi, em cũng không phải thật lòng, nhưng mà em không chia tay với anh, theo gia đình của em sau này anh nửa bước cũng khó đi, đây là trách nhiệm của em, không phải là của anh, em không thể liên lụy anh được. Nhưng mà sao anh lại trả thù em như vậy chứ? Sao có thể nằm thế này ở đây chứ?”
Lam Tử Thất kéo tay Tống Đình, thấp giọng nói.
“Em biết anh nghe được đúng không? Tổng Đình, anh tỉnh lại được không? Em thật sự không hy vọng anh xảy ra bất kỳ chuyện gì, em hy vọng sau khi chúng ta chia tay anh có thể sống tốt hơn, chứ không phải là giống như bây giờ. Anh tỉnh dậy đi!”
Cô kéo tay Tổng Đình muốn kéo anh dậy, nhưng dù thế nào cũng không được, cuối cùng cả người gục vào người Tống Đình khóc lên.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao?” Nhưng mà trả lời cô chỉ có một căn phòng lặng thinh. Tổng Đình giống như là đang ngủ, không có chút cảm xúc phập phồng nào. Lam Tử Thất khóc một lúc, lập tức ngồi thẳng người, lau khô nước mắt, nhìn Tống Đình cười cười, nói:
“Không sao, nếu như anh quá mệt mỏi, thì anh nghỉ ngơi một lúc đi, em giúp anh. Chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi thì tỉnh lại được không?”
Tổng Đình vẫn không có chút phản ứng nào, nhưng mà Lam Tử Thất nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Cô hít sâu một hơi: “Em biết cực khổ chỉ là tạm thời, sớm muộn rồi sẽ qua, em cũng biết, sau khi quá khứ qua đi chính là trời xanh biển rộng, anh yên tâm đi, em sẽ không bị đánh bại, em sẽ đến thăm anh hằng ngày, mỗi ngày đều đến nói với anh mấy lời, em chờ anh. Tổng Đình, không cần biết anh như thế nào, em cũng là người của anh, cả đời này đều như thế?
Lam Tử Thất đưa tay sờ lên mặt Tổng Đình, trong ánh mắt mang theo một chút quyến luyến và nhu tình.
“Em nghe Hạ Lan nói đã mời hộ lý cho anh, em tkhông thể ở đây với anh nữa, bởi vì em phải ra ngoài kiếm tiền, nhưng mà mỗi ngày em đều sẽ ghé qua, anh không cần lo lắng.”
Lam Tử Thất nhỏ giọng nói xong với Tống đình, nói những chuyện trước đây của bọn họ, nói đến nguyện vọng của bọn họ, từng chút từng chút, không thấy phiền phức.
Thẩm Hạ Lan đứng bên ngoài thấy cô ấy như vậy, cái mũi không khỏi có chút chua xót.
Cô biết, Lam Tử Thất chắc chắn là không thể rời khỏi Tống Đình rồi, dù là đời này Tống Đình cũng không tỉnh lại nữa, cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh.
Có đôi lúc, tình cảm của hai người sâu đậm, là cho dù ảnh hưởng gì bên ngoài cũng không tách ra được, cô chỉ là có chút đau lòng cho Lam Tử Thất.
Cơ thể nhỏ bé của cô ấy bây giờ phải gánh sinh kế của ba người đàn ông, nếu như không đủ kiên cường, đủ lạc quan, có lẽ đã sớm sụp đổ.
Thẩm Hạ Lan quay mặt sang chỗ khác, muốn để lại cho bọn họ một không gian riêng tư, tự mình đi ra ngoài.
Phi muốn đi theo, bị cô từ chối. Người bên cạnh mình trong thời gian này quá không may mắn, cô chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, muốn đi ra ngoài một mình.
Thẩm Hạ Lan đi về phía hoa viên phía sau bệnh viện, trong lúc vô tình phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Tại sao cô ta lại ở đây?
Thẩm Hạ Lan thế mà gặp Thẩm Niệm Niệm ở đây!
Sau chuyện của Diệp Tri Thu, cô hoàn toàn không còn nhớ rõ con người Thẩm Niệm Niệm này nữa, cũng không nghĩ là lúc trước Thẩm Niệm Niệm bị Diệp Tri Thu bắt đến đâu, hậu quả sẽ như thế nào, hôm nay gặp phải ở bệnh viện, ngược lại cô cũng có chút tò mò.
“Tại sao cô lại ở đây?” Thẩm Hạ Lan cũng không chút kiêng dè, đi thẳng đến. Thẩm Niệm Niệm thấy Thẩm Hạ Lan, trong con mắt có chút tức giận. “Cô hại chú Diệp rồi?”
Giọng điệu này giống như Thẩm Hạ Lan đào mộ phần tổ tiên bọn họ vậy, vô cùng oán khí.
Thẩm Hạ Lan thấy cô ta bảo vệ Diệp Tri Thu như vậy, giống như là cô ta mới là con gái ruột của Diệp Tri Thu vậy, cảm giác đó làm cho người ta khó chịu không nói nên lời.
“Ông ta là gieo gió gặt bão, ông ta không hại người khác đã là không tệ rồi, có tôi hay không thì ông ta cũng có ngày này”
“Thẩm Hạ Lan, cô đừng quá đắc ý! Cô chẳng phải là ỷ vào Diệp Ân Tuấn che chở cô, nhà họ Hoắc cho cô chỗ dựa sao? Nếu như không có bọn họ, cô là cái gì?”
Thẩm Niệm Niệm thở phì phò nói xong: “Nếu như cô giống tôi, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, ăn cũng là đồ ăn thừa của người ta, ngủ dưới gầm cầu, tôi cũng không tin cô bây giờ có thể tôn quý hào phóng như vậy?
Nói xong, Thẩm Niệm Niệm đâm mạnh vào Thẩm Hạ Lan, sau đó chạy đi. Thẩm Hạ Lan bị đụng vào lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng mà cũng không nói gì thêm, mà theo bước chân Thẩm Niệm Niệm đi vào trong bệnh viện. Thẩm Niệm Niệm đi vào trong một phòng bệnh. Trong lòng Thẩm Hạ Lan lộp bộp một tiếng, cũng đi theo.
Cô nhìn thấy mẹ Thẩm nằm trên giường, trên người đang treo ống truyền nước biển, ho khan từng tiếng, mà ba Thẩm ngồi bên cạnh, trên thái dương cũng nhiều tóc bạc hơn, trông cũng già hơn nhiều.
“Ba mẹ, con đã về” Thẩm Niệm Niệm đi đến, lôi hai quả xoài từ trong túi ra đưa đến. “Đây là ở trong bệnh viện, mua nhiều sẽ dễ hỏng, con mua cho mẹ hai cái, ăn đỡ thèm là được rồi” Thẩm Niệm Niệm nói xong đưa hai quả xoài trong tay cho mẹ Thẩm.