Âm thanh lo lắng sắp khóc của Diệp Tranh truyền vào trong lỗ tai của Trương Linh, cuối cùng làm cho vẻ ngoài lạnh lùng kiên cường của bà ta rạn nứt từng lớp từng lớp một, sau đó sụp đổ trong nháy mắt.
“Ta không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tự mình có thể xử lý”
Giọng nói của bà ta có hơi khàn khàn.
Diệp Tranh vội vàng nói: “Bị thương ở đâu vậy ạ, sư phụ, người mau nói cho con biết người đang ở đâu đi. Con người của người cứ luôn vô tâm với mình như thế đó, chắc chắn là sau khi bôi chút nước khử trùng rồi lại dán băng keo cá nhân xong là xong việc có đúng không, người không thể như vậy được, như thế này sẽ bị nhiễm trùng đó."
Giọng nói của thằng bé gấp rút, dường như là muốn khóc tới nơi.
Trương Linh nhìn miếng băng keo cá nhân ở trên tay của mình, không thể nhịn được mà bật cười.
Thằng nhóc thối này thật sự hiểu rõ bà ta.
Bức tường cứng rắn ở trong lòng đã không thể kiên cố được nữa.
Mặt kệ kết quả như thế nào, mặc kệ cuối cùng như thế nào, bà ta muốn bảo vệ cho Diệp Tranh thật chu toàn.
Suy nghĩ này đã nảy mầm mọc rễ ở trong đầu của Trương Linh.
“Được rồi, không có chuyện gì đâu, tự mình chăm sóc tốt cho mình, gần đây sư phụ có chuyện cần phải làm, cho nên không đến tìm con được rồi, đến lúc chuyện này qua đi, sư phụ sẽ dạy con chương trình học mới có được không?"
“Sư phụ, người vẫn sẽ dạy con ạ?”
Giọng nói của Diệp Tranh rất nhỏ, nhỏ đến nỗi dường như là đang lẩm bẩm, lại đột nhiên để Trương Linh cảnh giác.
“Con có ý gì?”
“Không phải là sư phụ chế con ngu ngốc, không muốn đồ đệ này cho nên mới nói như thế?”
Diệp Tranh lập tức nghẹn ngào. Trái tim của Trương Linh đau nhói. Diệp Tranh vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Làm sao bà ta lại sinh ra lòng nghi ngờ vậy chứ?
“Sẽ không đâu, gần đây sự phụ thật sự có chuyện cần phải làm, ngoan, chờ sau này ta sẽ liên lạc với con, không có chuyện gì làm thì đọc sách nhiều thêm đi có biết chưa?”
“Vâng, sư phụ cũng phải chú ý sức khỏe.” “Ừm.”
Trương Linh cúp điện thoại của Diệp Tranh, tâm trạng rất phức tạp. Khóe mắt của Diệp Tranh vẫn còn mang theo nước mắt, nhưng mà ánh mắt hiển nhiên đã trở nên lạnh lẽo.
“Điều tra ra được chưa?”
Giọng nói của cậu bé vẫn non nớt, nhưng mà lại nhiều thêm một tia lạnh lùng.
Diệp Minh Triết nhìn cậu bé như thế này, không khỏi nhíu mày. "Anh, có lẽ là chúng ta đã đoán sai rồi, có lẽ là sư phụ của anh thật sự vì Tiêu Nguyệt mà bị thương đó?”
Diệp Minh Triết đau lòng cho Diệp Tranh của hiện tại.
Trước kia Diệp Tranh vui vẻ sáng lạn tới cỡ nào, cho dù trải qua chuyện Sở Anh Lạc, cho dù đã từng tự kỷ, nhưng mà sau khi đi theo Trương Linh học y, cuối cùng Diệp Tranh vẫn có thể duy trì một trái tim trong sáng.
Nhưng mà Diệp Tranh của hiện tại lại làm Diệp Minh Triết cảm thấy bất an.
Sự mạnh mẽ của Diệp Tranh phát ra từ nội tâm.
Không có người nào biết tầm quan trọng của Trương Linh đối với Diệp Tranh bằng Diệp Minh Triết.