Bọn họ làm quen với trò chơi rất nhanh, sau đó bắt đầu cuộc chơi.
“Má ơi, bên trái bên trái, mẹ ơi, mẹ tránh nhanh lên đi, bà nó, chết mất rồi."
Diệp Nghê Nghê kích động hét to.
Thật sự là thao tác của Thẩm Hạ Lan không đành lòng nhìn thẳng, gần như là một cái bia di động, vừa mới bước ra liền bị đối phương xử lý.
Diệp Minh Triết nhìn không nổi nữa.
“Mẹ ơi, nếu không thì mẹ nghỉ ngơi một lát đi?”
“Hả? Mẹ không muốn đâu, mẹ cũng không tin tại sao đám người này lại có thể khi dễ một mình mẹ vậy chứ, hừ!”
Thẩm Hạ Lan không chịu thua mà bò lên một lần nữa, nhưng mà chưa đợi đi được mấy bước thì cô lại một lần nữa hi sinh quang vinh.
Diệp Minh Triết nhìn không nổi nữa rồi.
Bây giờ, cậu bé rất hối hận, thật sự rất hối hận vì đã dạy mẹ chơi trò chơi, lúc nãy cậu bé nên chọn lão Diệp mới đúng.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ càng bị đánh bại lại càng dũng cảm của Thẩm Hạ Lan, anh không khỏi cười nói: “Bọn con đang nhìn cái gì đó, mẹ của con bị người ta thay phiên giết, các con không biết xấu hổ mà còn nhìn mẹ của mình đó à, không biết chi viện hả, không biết tính kế hả?”
Nói như vậy, thao tác của Thẩm Hạ Lan không tốt rồi bị giết, cũng là do lỗi của bọn nhỏ à?
Có điều là Diệp Minh Triết với Diệp Tranh lại nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch tác chiến, lúc bắt đầu trò chơi một lần nữa, trạng thái đã có thay đổi lớn.
Chơi một hồi, mọi người vẫn còn chưa thỏa mãn, đúng lúc này, ở bên ngoài có nhân viên phục vụ gõ cửa phòng nghỉ ngơi của bọn họ.
“Sếp Diệp, cơm tối đã được chuẩn bị rồi.”
Bất tri bất giác, bọn họ đã chơi game rất lâu.
Thẩm Hạ Lan lắc lắc cái cổ nhức nhói: “Trò chơi này rất thú vị, sau này mỗi ngày chúng ta có thể chơi một ván.”
“Mẹ ơi, mẹ nghiêm túc ạ?”
Diệp Nghê Nghê hưng phấn nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Đương nhiên rồi.”
Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu của cô bé, vô cùng cưng chiều.
Mấy người bọn họ đi ăn cơ.
Diệp Nghê Nghê nhìn thấy thịt rừng ở trên bàn, không khỏi vui vẻ: “Oa, gà rừng kìa, chắc chắn là ăn rất ngon.”
“Cô bé ăn hàng."
Nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sao của Diệp Nghê Nghê, khóe miệng của Diệp Minh Triết và Diệp Tranh cũng cong lên.
“Nói em ăn hàng, có bản lĩnh thì anh đừng có ăn, anh chỉ nhìn là có thể no rồi, có đúng không anh Tranh?”
Diệp Nghê Nghê hừ một tiếng với Diệp Minh Triết, biểu thị sự bất mãn.