Nhan Du không biết cơ thể người có bao nhiêu máu, nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, Hạ Tử Thu thật sự sẽ hết đường cứu chữa.
Cô biết rằng mình đã bị Hàn Hi Thần bỏ rơi.
Hóa ra cô chỉ được xem như một thế thân để phái đến bên cạnh Hạ Tử Thu.
Đối với Hàn Hi Thần, sự tồn tại của cô chỉ có một ý nghĩa này.
Thậm chí đối với Hàn Hi Thần cô còn không quan trọng bằng Hạ Tử Thu.
Một người đàn ông như vậy sao có thể yêu mình cơ chứ?
Sao có thể cưới cô cơ chứ?
Chính cô ta đã bị chút ấm áp của Hàn Hi Thần mê muội, khiến cô ta tốt xấu chẳng rõ, thiện ác chẳng hay, bây giờ còn đem tính mạng của người khác ra làm trò đùa.
Vậy là cô đã chịu báo ứng rồi phải không?
Cô vừa bị người mình yêu nhất bỏ rơi.
"Ha ha ha ha!"
Nhan Du cười phá lên.
Cô ta cảm thấy bản thân thật lố bịch, cả cuộc đời cô như là một trò cười vậy.
Thế nhưng nước mắt lại bất giác chảy xuống, càng chảy càng nhiều.
Cô nhìn Hạ Tử Thu đang hôn mê nói: "Anh biết hết đúng không? Ngay từ đầu anh đã biết tôi là một trò đùa rồi đúng không? Thảo nào anh không giết tôi, mà chỉ giam cầm tôi. Hóa ra là như vậy, chính khuôn mặt của tôi đã cứu tôi. Nhưng tôi đã làm gì? Tôi ngu ngốc, tôi ngu si, tôi ngu dại. Tôi cho rằng anh ấy bảo tôi làm gì tôi làm nấy, chính là ngoan ngoãn, nghe lời thì anh ấy sẽ thích tôi, sẽ yêu tôi. Tôi thậm chí đã nghĩ rằng tôi giết anh, thì anh ấy sẽ cưới tôi. Nhưng ngay từ đầu anh ta đã định tặng tôi cho anh rồi. Ha ha ha ha! Tôi thật đáng thương, thật nực cười làm sao! "
Giọng nói mang theo chút bi tráng của Nhan Du ngay lập tức thu hút sự chú ý của người ở bên ngoài.
"Chuyện gì vậy? Người phụ nữ này điên rồi à?"
"Sao thế được? Anh Thu ở bên trong mà."
"Nhưng Anh Thu lại không có động tĩnh gì cả."
Ba người vệ sĩ ở cửa nhìn nhau, đột nhiên có hơi căng thẳng.
"Đi!"
Cả ba nhanh chóng gõ cửa.
"Anh Thu, anh Thu?"
Nhưng Hạ Tử Thu không phản ứng gì cả.
Ba người lập tức sốt ruột, đạp tung cánh cửa ra, nhìn thấy Nhan Du đang ngồi dưới đất vừa khóc vừa cười như điên, còn Hạ Tử Thu đã ngã trong vũng máu từ lâu.
"Anh Thu!"
Ba người nhanh chóng chạy tới, đá Nhan Du ra, sau đó nhanh chóng bế Hạ Tử Thu lên.
Máu của Hạ Tử Thu vẫn chảy, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười, một nụ cười nhẹ nhõm như được giải thoát.
Đôi mắt ba người bỗng đỏ hoe.
"Gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!"
Ai đó đã bắt đầu gọi xe cấp cứu.
Người đàn ông kia đứng dậy, đến gần Nhan Du, tát bốp bốp vào mặt cô hai cái, tát đến mức Nhan Du nổ đom đóm mắt.