Cả người Thẩm Hạ Lan đều ngây ngốc.
Trong đầu của cô ta hiện ra dáng vẻ dịu dàng của Khương Hiểu, nụ cười của cô rất có sức lây nhiễm, hơn nữa cô ta đối với mệnh lệnh của cô luôn hoàn thành rất tốt, trong vụ theo đuổi Lam Thần cũng giống như người luôn trong thế bị động, khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô ta chính là một cô gái yếu đuối.
Một cô gái cần được bảo vệ, được che chở. Một cô gái sau khi bị người ta vứt bỏ có lẽ chỉ biết khóc.
Nhưng lúc này, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện mình đã quá sai.
Khương Hiểu có ý tưởng của mình, càng có giới hạn và sự kiên trì của mình.
Cô ta có thể không để ý mọi thứ đi yêu một người, nhưng khi cô biết người này không đáng để mình bỏ ra, cho dù yêu tới tận xương tủy, cho dù là đau thấu tim gan, cô ta cũng sẽ quay đi.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới dường như thật sự quen biết Khương Hiểu.
Lam Thần có thể gặp được Khương Hiểu, là phúc của anh ta.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đang từ từ tiêu hóa được tin tức này thì cũng không có giục cô.
Mãi đến khi sự kinh ngạc biến mất khỏi đáy mắt của Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt bình tĩnh lại, Lam Thần cũng vì lo lắng mà ngất xỉu.
Diệp Ân Tuấn cho người đỡ Lam Thần đến phòng sát bên nghỉ ngơi.
Phía Khương Hiểu cũng từ phòng cấp cứu đưa đến phòng bệnh VIP.
Tuy Khương Hiểu vẫn đang hôn mê, nhưng đối với mọi chuyện cô ta thật ra là biết.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn ngây ngốc, không khỏi lo lắng hỏi: “Em bị sao vậy? Cảm thấy Khương Hiểu có tâm kế, cho nên khó chịu sao?”
“Không phải.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Cô ta nhìn Diệp Ân Tuấn, đột nhiên nói: “Diệp Ân Tuấn, anh nói xem lúc đầu em tại sao lại ngốc như vậy? Yêu anh giống như bị ma làm, cứ phải gả cho anh. Cho dù không được người khác chúc phúc, cho dù ủy khuất chính mình, em cũng cứ như con thiêu thân lao vào trong lửa không màng tất cả. Nếu như lúc đầu em có thể nghị lực như Khương Hiểu, khi anh không thích em, trong ba năm kết hôn đó, em cũng có thể dứt áo ra đi, có phải sẽ có cục diện khác?”
“Nói linh tinh cái gì?”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng co rút, lập tức có hơi sợ.
“Anh sao không thích em chứ? Anh nếu như không thích em thì sẽ lấy em sao? Anh nếu như không thích em, cưới 3 năm anh sẽ muốn em sao? Trong đầu nghĩ cái gì không biết?”
Diệp Ân Tuấn bỗng kéo Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, trái tim nhỏ đập loạn thình thịch.
Khương Hiểu này không tốt.
Sao lại truyền cái suy nghĩ như này cho Thẩm Hạ Lan chứ?
Vừa nghĩ đến Thẩm Hạ Lan nếu như giống như Khương Hiểu lúc đầu từ bỏ mình thì trái tim của anh không nhịn được mà nhói đau.
Thẩm Hạ Lan lại có hơi oan ức nói: “Anh năm đó sao thích em chứ? Em sao không cảm nhận được tí gì? Hơn nữa cưới nhau ba năm, anh ngoài buổi tối muốn em ra, những lúc khác anh có khi nào đối tốt với em chứ? Khi nào để em trong lòng chứ? Nếu như không phải trận hỏa hoạn 5 năm trước, nói không chừng anh sẽ lạnh nhạt với em cả đời đó? Em đột nhiên cảm thấy mình quá thiệt thòi. Diệp Ân Tuấn, trong đoạn tình cảm này em bỏ ra tất cả, em không chừa lại đường lui cho mình, em sao không nghĩ đến việc buông tay giống như Khương Hiểu nhỉ? Bây giờ nghĩ lại, em thật sự quá ngốc, em, ưm...”
Cô còn chưa nói xong thì bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp dùng miệng chặn lại.
Đùa chứ!