“Được.”
Hoắc Chấn Ninh cũng rất kích động.
Dù sao ông ta cũng là cậu hai nhà họ Hoắc, mấy năm nay sống không bằng một con chó, bây giờ lại lôi thôi trước mặt con cháu, nếu có thể lựa chọn, Hoắc Chấn Ninh thà bị tông chết, nhưng ông ta không thể chết, ít nhất thì bây giờ không thể.
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Ninh toàn thân bẩn thỉu, lại nhớ tới thói quen sạch sẽ của Diệp Ân Tuấn, không nhịn được nói: “Em sẽ cõng chú hai.”
“Người đàn ông của em vẫn chưa chết.”
Diệp Ân Tuấn liếc cô một cái, có chút bất mãn, anh cũng mặc kệ những thứ khác, lập tức chém đứt dây thừng trên người Hoắc Chấn Ninh, sau đó xoay người cõng Hoắc Chấn Ninh trên lưng, bước nhanh ra ngoài.
“Trương Linh, bảo vệ Hạ Lan, tôi ra ngoài trước.”
Diệp Ân Tuấn vừa đi vừa nói, dù sao thì tình hình ở đây cũng không được tốt lắm.
“Được.”
Trương Linh vội vàng đồng ý.
Thẩm Hạ Lan không còn sức quan tâm đến chuyện khác, bây giờ trong lòng cô đang vô cùng kích động, cô đi theo bước chân của Diệp Ân Tuấn ra ngoài, làm như không thấy những thứ bẩn thỉu dưới chân.
Ba người cuối cùng cũng ra khỏi hầm, những người bên ngoài vẫn còn đang ngủ.
Trương Linh đỡ Thẩm Hạ Lan bước ra ngoài, Diệp Ân Tuấn nhìn người còn đang ngủ mê man, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
“Ném những người này vào hang sói.”
Vùng núi ở đây thuộc về rừng núi nguyên thủy, không chỉ có sói mà còn có các loài động vật hung dữ khác, lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy chú hai Hoắc vẫn không tức giận nhiều như vậy, bây giờ nhìn thấy chú hai ra nông nỗi này khiến anh tức giận không thôi.
Dù sao thì những người này cũng thật đáng ghét.
Thẩm Hạ Lan không cảm thấy mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn có gì không tốt, thậm chí cô còn cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút, nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm những chuyện đó.
Trương Linh vội vàng đi làm, còn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhanh chóng cõng Hoắc Chấn Ninh ra khỏi nhà.
Không biết bên ngoài đã có xe từ lúc nào, Diệp Ân Tuấn không nghĩ nữa, anh và Thẩm Hạ Lan lên xe, đặt Hoắc Chấn Ninh vào trong rồi lập tức trở về Trương Gia Trại.
Tiêu Nguyệt không biết ra đây từ lúc nào, bà ta đang đứng ở cổng Trương Gia Trại, khi thấy Thẩm Hạ Lan quay về thì tiến lên nghênh đón.
“Hạ Lan, hai đứa đi đâu thế?”
Giọng nói của Tiêu Nguyệt lạnh lùng, nhưng lại khiến cơ thể Hoắc Chấn Ninh chấn động.
Ông ta không còn là Hoắc Chấn Ninh khi còn trẻ, không còn là người phong lưu phóng khoáng của trước kia, bây giờ ông ta thậm chí còn không bằng một kẻ ăn mày.
Hoắc Chấn Ninh cúi đầu càng thấp, không dám đối mặt với Tiêu Nguyệt.
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Ninh, cảm thấy sống mũi cay cay.