Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới.
Nếu như không phải vì bọn họ, cô cũng không muốn ra ngoài trong thời tiết thế này.
Đã nó muốn cùng Diệp Ân Tuấn trải qua sinh nhật của hai người, nhưng mà cũng chỉ là một cái sinh nhật mà thôi.
Thẩm Hạ Lan nắm tay Diệp Ân Tuấn nói: “Em cố gắng về sớm.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan thay bộ quần áo rồi ra cửa.
Ở đây không phải Hải Thành, sau khi lên bờ tất cả đều có vẻ lạ lẫm, nhưng mà vì có Diệp Ân Tuấn ở đây, bởi vì có người của Kình Thiên Minh ở đây, Thẩm Hạ Lan ngược lại cũng không sợ hãi.
Cô hơi nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: “Người phụ nữ gặp Trương Vũ hôm qua đã tra ra được chưa?”
“Tra được rồi.”
“Là ai?”
“Diệp Tử.”
Lời nói của Lưu Nhiên làm Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa trượt chân.
“Ai?”
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lưu Nhiên.
Lưu Nhiên thấp giọng nói: “Diệp Tử, em chồng của cô, em gái ruột của anh Tuấn. Ngày hôm qua anh Tuấn đã biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.
Bởi vì Diệp Tử, cho nên Diệp Ân Tuấn cả đêm không ngủ đứng hóng gió lạnh hút thuốc trên booong tàu, cho nên mới làm cho phát sốt không quan tâm phải không?
Tử à!
Người thân duy nhất trên thế giới này của Diệp Ân Tuấn.
Sự đối nghịch và phản bội của cô ta không thể nghi ngờ là một con dao nhọn, cứng rắn đâm vào ngực Diệp Ân Tuấn, máu chảy đầm đìa.
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan hơi trầm xuống.
Một Vu Linh mà thôi, lại có thể nhẹ nhàng hủy đi sự yên bình của nhà họ Diệp.
“Đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan nhấc chân lên trước, lại cảm thấy bước chân có chút nặng nề.
Diệp Ân Tuấn không nói, không có nghĩa là anh không đau.
Chính là vì quá đau lòng, mới có thể khó chịu như thế.
Thẩm Hạ Lan theo Lưu Nhiên đến một nhà dân gần đó.
Bên ngoài có người canh gác.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đến, tất cả mọi người đều rất tôn kính cô.
Cô đẩy cửa nhà dân ra đi vào.
Trương Vũ bị trói trên ghế, miệng bị khăn mặt chặn lại.
Khi cậu ta nhìn Thẩm Hạ Lan bước vào, cậu ta cho là mình nhìn nhầm rồi.
Sao mà có thể?
Thẩm Hạ Lan sao có thể xuất hiện ở đây?
Nhìn người đàn ông trước mắt này, từ một một thiếu niên suy nhược biến thành đội trưởng có thể đảm đương một phía như bây giờ, Thẩm Hạ Lan đã kiêu ngạo và tự hào đến mức nào, bây giờ lại đau lòng và khó chịu đến mức nào.
“Vì sao?”
Thẩm Hạ Lan ngồi xuống đối diện cậu ta, tự tay lấy cái khăn trong miệng cậu ta ra.
Cho đến khi nghe thấy giọng của Thẩm Hạ Lan, Trương Vũ mới tin bản thân mình không bị ảo giác.
Thẩm Hạ Lan thật sự đến đây.
Trương Vũ lập tức cảm thấy mọi chuyện đã bị lộ ra.
Cậu ta nhìn Thẩm Hạ Lan, trào phúng nói: “Cô hỏi vì sao cái gì? Tôi nghe không hiểu.”
“Vì sao phản bội tôi?”