Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ở bệnh viện, Dư Khinh Hồng chọc giận Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan lôi cổ áo của cô ta, hai người duy trì một lúc. Lấy mức độ thù hận của Dư Khinh Hồng đối với Thẩm Hạ Lan thì thấy chắc chắn là Dư Khinh Hồng rồi.

Chẳng trách Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Ông cụ Tiêu ngất xỉu chỉ là một dây dẫn, dụ Thẩm Hạ Lan tới đó, Dư Khinh Hồng dễ dàng có được cơ hội tốt để làm hại Thẩm Hạ Lan ở khoảng cách gần.

Nghĩ đến điểm này, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đứng dậy, nói với vẻ giận dữ ngút trời: “Tôi đích thân bắt cô ta tới đây. Minh Triết, con trông mẹ con, có bất cứ chuyện gì gọi điện cho ba.”

“Được.”

Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Diệp Minh Triết cũng tối đi vài phần.

Cậu bé lần đầu tiên có suy nghĩ muốn giết người.

Thẩm Hạ Lan không hề hay biết những điều này, cô cảm thấy cả người bị đặt vào chảo dầu, vô cùng khó chịu và dày vò.

Cô không thể suy nghĩ, chỉ có thể không ngừng gọi tên của Diệp Ân Tuấn, bất lực mà lại tuyệt vọng.

Bạch Tử Đồng đi làm kiểm tra, Tô Niệm Vi và Diệp Ân Tuấn đến nhà họ Tiêu, Tô Nam chỉ có thể truyền dịch cho Thẩm Hạ Lan lần nữa.

Tuy không có hiệu quả gì, nhưng nhiệt độ cơ thể cũng duy trì ở 40 độ không có tăng lên nữa, anh ta chỉ có thể cầu nguyện truyền dịch ít nhiều vẫn có một tác dụng áp chế.

Khi Diệp Ân Tuấn và Tiêu Niệm Vi đến nhà họ Tiêu, ông cụ Tiêu đang được Khương Hiểu đẩy đi đi lại lại trong phòng khách.

“Làm sao vậy?”

Ông cụ Tiêu nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tức giận đùng đùng, không khỏi hỏi một câu.

Diệp Ân Tuấn tuy lửa giận ngút trời, nhưng đối đãi với ông cụ Tiêu vẫn rất tôn kính.

Anh thu liễm sát khí toàn thân, thấp giọng nói: “Ông ngoại, Dư Khinh Hồng đâu?”

“Ở trong phòng. Cháu tìm nó làm gì?”

“Cháu tìm cô ta có chút chuyện.”

Diệp Ân Tuấn không nói tại sao.

Sức khỏe của ông cụ Tiêu hiện nay không tốt, nếu lại biết Thẩm Hạ Lan bây giờ nguy kịch thì không biết sẽ lo lắng như nào nữa.

Nhưng Dư Khinh Hồng anh hôm nay bắt buộc phải đưa đi.

“Ông ngoại, cháu phải đưa Dư Khinh Hồng đi, lập tức ngay bây giờ.”

Diệp Ân Tuấn rất ít khi dùng lời nói cứng rắn như này nói chuyện với ông cụ Tiêu.

Anh là người như nào ông cụ Tiêu biết, hiện nay Diệp Ân Tuấn cứng rắn muốn đưa Dư Khinh Hồng đi như vậy, trái tim của ông cụ Tiêu không khỏi kêu lộp bộp.

“Dũng, đi gọi Dư Khinh Hồng ra đây.”

Ông cụ Tiêu tuy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà trực tiếp bảo Dũng đi dẫn Dư Khinh Hồng ra.

Lúc này Diệp Ân Tuấn đã thở phào.

Anh còn sợ ông cụ Tiêu không bằng lòng, đến lúc anh phải lật mặt với ông cụ Tiêu.

Dũng nghe thấy ông cụ Tiêu nói như vậy, lập tức đến phòng của Dư Khinh Hồng.

Khi Dư Khinh Hồng bị Dũng lôi ra, cô ta mỉm cười thâm hiểm.

"Thẩm Hạ Lan chết rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK