Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở to mắt, lập tức làm Diệp Ân Tuấn giật nảy cả mình, một khắc sau, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đưa tay kéo mặt của Diệp Ân Tuấn lại, trong nháy mắt môi lưỡi ấm nóng quấn quýt nhau.

Toàn thân Diệp Ân Tuấn ma sát một chút liền như thiêu đốt, nhưng anh vẫn kìm chế. Dù sao thân thể Thẩm Hạ Lan bây giờ không thích hợp lắm.

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh căng cứng và run rẩy, nhưng lại mãi không thấy anh hành động, bất giác sững sỡ.

“Ân Tuấn?”

Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài, ôm chặt cô vào lòng, thủ thỉ: “Bây giờ không được, nghỉ ngơi vài ngày.”

Mặt Thẩm Hạ Lan thoáng chốc đỏ ửng.

Cô xém chút quên mất sự yếu ớt của cơ thể mình.

Hai người lại đùa nghịch trên giường một chút, trạng thái của Thẩm Hạ Lan tốt hơn hôm qua nhiều.

Cô muốn ra ngoài đi dạo. Tiêu Niệm Vi cũng cảm thấy cứ nằm trên giường không tốt lắm, hơn nữa cô ấy cũng nhớ con mình rồi, bèn kiểm tra toàn thân cho Thẩm Hạ Lan xong thì tạm biệt.

Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn xuống vườn hoa phía sau.

Mấy ngày nay do trời tuyết, trong vườn hoa ngoại trừ một màu tuyết trắng thì không còn bất cứ thứ gì khác.

Diệp Ân Tuấn khoác lại áo cho cô.

Thẩm Hạ Lan lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Thời cổ đại có đế vương vì phi tử thương yêu mà trồng mai, anh có muốn trồng vài cây cho em không?”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn không chút do dự.

“Em nói phải tự tay trồng.”

“Được.”

Đáy mắt Diệp Ân Tuấn tràn đầy cưng chiều.

Thẩm Hạ Lan hoài nghi bây giờ cô nói muốn sao trên trời, có lẽ Diệp Ân Tuấn cũng sẽ nói được.

Cô cười, vô cùng thỏa mãn.

Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng anh, thỏ thẻ: “Bây giờ là mùa đông, trồng cũng không sống được, đợi đầu xuân năm sau lại trồng, vậy thì mùa đông năm sau chúng ta có thể thấy mai nở rồi. Đến lúc đó lại ngắm mai.”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn luôn tiếp nhận tất cả yêu cầu vợ mình đề xuất.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc gần kề như vậy, còn có cảm giác như trong mơ.

Diệp Ân Tuấn thấy cô có chút mỏi mệt, dịu dàng hỏi: “Anh ôm em vào nằm một lát nhé?”

“Không cần, em thích ở đây. Nơi này khiến em cảm thấy mình vẫn còn sống.”

Câu này khiến trái tim Diệp Ân Tuấn chua xót.

“Dư Khinh Hồng chết rồi.”

Diệp Ân Tuấn biết, Thẩm Hạ Lan không hỏi không có nghĩa rằng trong lòng không có câu hỏi này.

Quả nhiên, thân thể cô khựng lại, không nói gì nữa.

Đối với Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan cũng từng có lòng muốn thân thiết, đáng tiếc cô ta tâm hồn vặn vẹo, không làm sao nắn lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK