Lúc trước Trương Linh đã nói là biết vị trí của chú hai Hoắc, cũng không biết là thật hay giả.
Mọi chuyện chợt xuất hiện trong đầu Thẩm Hạ Lan, sau đó cô nhanh chóng đi đến nhà để xe.
Mở cửa xe ra thì mới phát hiện Diệp Ân Tuấn đã hiện diện ở trên xe.
“Một lát ra ngoài, chỉ sợ là phải làm phiền Diệp tổng phải nằm xuống thôi, nếu không thì sẽ bị phát hiện đó.”
Khóe môi Thẩm Hạ Lan nhếch lên, dáng vẻ đùa giỡn người ta rất quyến rũ.
Diệp Ân Tuấn cũng không để ý cho lắm, gật đầu cười.
Hai người thuận lợi chạy ra khỏi Trương Gia Trại.
Xem như là bây giờ Hàn Hi Thần đã hoàn toàn tiếp nhận thế lực của Phương Nghị, dựa vào thân phận là con của ông ta. Mà bây giờ tung tích của Phương Nghị lại không rõ, anh ta tiếp nhận rất thuận lợi, nhưng mà cũng hiểu một khi Phương Nghị mà xuất hiện thì những phần tử trung thành với Phương Nghị chắc chắn sẽ tạo phản.
Vì thế, kể từ đêm qua sau khi Hàn Hi Thần trở về từ chỗ của Diệp Ân Tuấn thì đã tiến hành thay máu một lần.
Chỉ cần là người trung thành với Phương Nghị thì đều bị Hàn Hi Thần giết chết.
Bản thân anh ta cũng không phải là thiện nam tín nữ, càng không học được cách nhân từ nương tay, bây giờ anh ta cần phải bảo vệ sự an toàn cho mình và Dao Lạc, và có thể cho Diệp Ân Tuấn một trợ lực hoàn hảo.
Cả đêm nay, chắc chắn không yên ổn.
Bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh, người chết rất nhiều, máu chảy ở trên đất thành một dòng suối nhỏ, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hàn Hi Thần không có khả năng không giữ lại mấy tâm phúc của Phương Nghị, dù sao thì cũng phải liên lạc với người ở bên phía Phương Nghị, cũng chỉ giết người dọa khỉ mà thôi, làm cho mọi người phải run sợ trong lòng.
Trước kia có Phương Nghị ở đây, Hàn Hi Thần còn có chỗ nhẫn nhịn, cho dù là lạnh lùng vô tình thì chung quy vẫn có Phương Nghị hạn chế. Bây giờ Hàn Hi Thần đã trở thành vị vua ở nơi này, tất cả mọi người không thể không phục.
Mấy năm nay, tâm phúc của Phương Nghị cũng đã cưới vợ sinh con, điểm yếu và người nhà của mình lại nằm ở trong tay Hàn Hi Thần, đương nhiên không dám không nghe lời. Còn đối với những người đứng đầu, những người phải tận trung hoàn thành công việc của mình, Hàn Hi Thần sẽ không nương tay.
Lúc Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi vào, cảnh tượng trước mắt đánh vào thị giác của Thẩm Hạ Lan tương đối lớn.
Diệp Ân Tuấn che mắt cô lại, thấp giọng nói: “Không muốn nhìn thì đừng có nhìn.”
“Không cần đâu.”
Cảm giác buồn nôn cuộn trào ở trong ngực, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn mở tay của Diệp Ân Tuấn ra.
Cô đi theo bên cạnh Diệp Ân Tuấn, con đường sau này không biết như thế nào, nhưng mà trước khi chuyện của Phương Nghị và quốc chủ vẫn còn chưa được giải quyết, cô cũng nên đối diện với cảnh tượng tàn khốc máu me như thế này.
Lúc này, cô mới có thể hiểu được ý nghĩa quân nhân một cách sâu sắc.
Bởi vì có bọn họ, cho nên những người dân bình thường như là Thẩm Hạ Lan mới có thể có một cuộc sống yên ổn, nếu không thì ai sẽ ngăn cản cảnh tượng tàn ác đẫm máu cho người dân bình thường đây?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy thân phận vợ quân nhân của mình không có gì đáng tự hào, nhưng mà lúc này cô thật sự rất kiêu ngạo, bởi vì nghề nghiệp của Diệp Ân Tuấn, bởi vì sự ưu tú của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cũng nhìn ra được sự kiên định trong mắt Thẩm Hạ Lan, không khỏi vươn tay ra nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Đi theo anh.”
“Được.”