Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
“Sao lại nói vậy?”
“Lúc Tiêu Nguyệt chết ở trước mặt của mọi người, Phương Nguyên vẫn còn nhỏ, em thật sự cho rằng không có người nào che chở cho Phương Nguyên mà anh ta có thể sống để rời khỏi nước T rồi đầu quân vào ngành giải trí à? Em phải biết là cho dù lúc trước tam điện hạ vẫn còn nhỏ, nhưng mà sau lưng của tam điện hạ có mẹ ruột lập mưu cho anh ta, muốn yên lặng không tiếng động mà giết chết một đứa bé còn dễ dàng hơn là giết một người trưởng thành, nhưng mà bọn họ lại không thành công, chỉ là đuổi Phương Nguyên ra ngoài. Điều này nói rõ cái gì, nói rõ là có người che chở cho Phương Nguyên.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đã hiểu rõ đôi chút.
“Nhưng mà nếu như đã bảo vệ cho Phương Nguyên, tại sao lại để anh ta chịu đựng nhiều thứ ở bên ngoài như thế?”
“Đây là những khó khăn mà một vương tử nhất định phải chấp nhận và trải qua, thậm chí anh còn hoài nghi Tiêu Nguyệt biết cái chết của Thành Lâm, hơn nữa rất có thể có năng lực cứu Thành Lâm, nhưng mà bà ta sẽ không đi cứu anh ta, cho dù đối với Phương Nguyên mà nói anh ta chính là một sự ấm áp duy nhất ở trên đời này.”
Thẩm Hạ Lan nghe đến đó thì không hiểu cho lắm.
“Có ý gì chứ?”
“Phương Nguyên nhất định phải kế thừa vị trí tổng thống, lúc trước anh còn có chút không xác định, nhưng mà sau khi gặp Tiêu Nguyệt thì anh liền hiểu ngay, đây là ý của Tiêu Nguyệt, cũng là kỳ vọng của bà ta. Làm một tổng thống, làm sao có thể có thông tin mình với trợ lý của mình là đồng tính, cho nên dựa vào điểm này Thành Lâm không thể tồn tại, huống hồ gì Thành Lâm là sự ấm áp cuối cùng của Phương Nguyên, chỉ có anh ta chết đi, hơn nữa là chết ở trong tay của tam điện hạ thì Phương Nguyên mới có thể hoàn toàn đổi tính, mới có thể trở về đoạt quyền, mới có thể đi trên con đường mà Tiêu Nguyệt đã trải cho anh ta. Cho nên mặc kệ có Vu Linh hay không, Thành Lâm phải chết là chuyện không thể ngờ.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi tối xuống.
Anh thật sự không muốn để Thẩm Hạ Lan biết những thủ đoạn dơ bẩn như thế này trong cung đình, nhưng mà người đó là Tiêu Nguyệt, là dì cả của Thẩm Hạ Lan, là con gái nhà họ Tiêu, cho nên anh không thể không để Thẩm Hạ Lan biết những chuyện quanh quẩn ở trong này.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, ấn tượng tốt đối với Tiêu Nguyệt vừa mới xuất hiện được một chút, bây giờ lập tức bị đánh tan.
“Nói như vậy, Tiêu Nguyệt làm ra tất cả cũng là vì để Phương Nguyên thượng vị?”
“Xem là như thế đi.”
“Vì để con trai của mình thượng vị, lại tình nguyện không quan tâm đến hạnh phúc của con trai, như thế này còn được xem là mẹ?”
Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan có chút kích động.
Diệp Ân Tuấn cầm lấy tay của cô rồi nói: “Hạ Lan, có một số người có một số việc mà chúng ta không thể biết, cũng không hiểu rõ lợi hại trong đó, cho nên em không cần phải vì Phương Nguyên mà bênh vực kẻ yếu, càng không nên cảm thấy Tiêu Nguyệt tàn khốc. Dù sao thì chúng ta không phải là Tiêu Nguyệt, không trải qua những chuyện mà bà ta đã gặp phải, đương nhiên không biết bà ta làm như vậy là có dụng ý gì. Chỉ cần bà ta không có ý hại em, tính toán em là được rồi, những cái khác, chúng ta cứ làm theo khả năng là được.”
Thẩm Hạ Lan lập tức nhớ đến thân thế của Tiêu Nguyệt.
Một người vừa mới ra đời không bao lâu thì đã bị phần tử khủng bố bắt cóc, đồng thời thiếu chút nữa còn bị bắn chết, cuộc đời sau đó của một cô gái bị bắt cóc chắc chắn là không tầm thường.
Trôi qua nhiều năm như thế, không có ai biết bà ta trải qua cái gì và chịu đựng cái gì, trong bầu không khí quỷ dị ở cung điện, e là ve sầu thoát xác cũng là cách làm bất đắc dĩ.
Suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút phức tạp, không biết nên đánh giá Tiêu Nguyệt như thế nào, giống như Diệp Ân Tuấn đã nói cô không phải là Tiêu Nguyệt, không có quyền lợi khoa tay múa chân với hành động của Tiêu Nguyệt.
Nhưng mà từ góc độ của người nhà mà suy xét, Tiêu Nguyệt đối với cô cũng khá tốt, Thẩm Hạ Lan không phủ nhận điểm này.
“Được rồi, vậy trước tiên cứ đi một bước rồi nhìn một bước thôi.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn thở phào một hơi, anh chỉ sợ là cô vợ nhỏ của mình để tâm vào chuyện vụn vặt rồi không bước ra được.
“Có buồn ngủ không? Ngủ một chút nữa nha, đến Hải Thành anh sẽ gọi em.”