Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong đáy mắt con trai mình nặng nề như thế, vô thức hỏi: “Căn cứ tệ lắm hả?”
“Vẫn ổn, con có thể xử lý được, ông ba có đến đây, có ông ấy ở đây, con có thể nhẹ nhõm được một chút.”
Diệp Minh Triết và Diệp Ân Tuấn nói chuyện một hồi, Diệp Ân Tuấn hiểu rõ tình huống ở trong quân, thấp giọng nói: “Ngày mai sau khi trở về thì nghỉ ngơi cho thật tốt đi, con không cần phải lo lắng, mấy chuyện sau đó nữa cũng không cần phải nhúng tay vào, chờ năm sau rồi nói tiếp.”
“Được.”
“Ở bên phía Nghê Nghê, nếu như được thì cho người đón con bé trở về đây, đương nhiên nếu như con bé không chịu thì cũng không cần phải miễn cưỡng con bé đâu. Bây giờ bác Trạm Dực đang bị điều tra, trạng thái nhà họ Trạm không tốt cho lắm, con bé và Trạm Dương ở với nhau cũng hòa thuận, ở lại bên kia cũng coi như là an ủi bọn họ, nhưng mà điều kiện tiên quyết phải lấy ý nguyện của Nghê Nghê làm chủ mới được.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, lông mày của Diệp Minh Triết có hơi nhíu lại.
“Nhà họ Trạm hiện tại không thích hợp để Nghê Nghê ở lại đó.”
Diệp Minh Triết lo lắng.
Mặc dù là cậu bé còn nhỏ, nhưng mà độ nhạy cảm lại rất cao.
Làm sao Diệp Ân Tuấn lại không biết?
Nhưng mà bình thường nhìn Diệp Nghê Nghê có vẻ tùy tiện, nhưng Diệp Ân Tuấn biết rằng nó là một cô bé rất có chính kiến.
“Vậy thì con nói chuyện với em gái đi, không thể ép buộc dẫn con bé về đó, có biết chưa?”
“Con biết rồi.”
Hai người lại nói chuyện với nhau một lúc, Diệp Ân Tuấn liền cúp điện thoại.
Anh lại gọi qua cho Phi.
“Sếp Diệp, có chuyện gì thế?”
“Đồ mà tôi kêu cậu chuẩn bị, cậu đã chuẩn bị xong chưa vậy?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Phi sững ra, lập tức cười nói: “Đã chuẩn bị xong rồi.”
“Được, chú ý sự an toàn ở phía dưới.”
“Vâng.”
Sau khi dặn dò những điều này xong, Diệp Ân Tuấn liền trở lại trên giường, nhẹ nhàng leo lên giường, sau đó ôm Thẩm Hạ Lan, thỏa mãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Ở phía dưới vẫn còn rất sôi động, không ai dám nói cái gì với Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên rời khỏi giữa bữa tiệc, dù sao thì nhân vật chính ngày hôm nay là Tống Dật Hiên.
Bữa tiệc được kéo dài đến hơn sáu giờ tối.
Người đến tham gia tiệc cưới đều dùng hai bữa ở nhà họ Tiêu rồi mới rời đi.
Ngày hôm nay, ông cụ Tiêu thật sự rất vui, cũng uống nhiều hơn mấy ly, bây giờ đã hơi say, được Dũng đưa trở về phòng ngủ.
“Ông chủ, để tôi cho người pha một chén canh giải rượu cho ông.”
Dũng lo lắng cho sức khỏe của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu lại phất tay kêu anh ta đi xuống.
Ông ta lấy ra một cái khung ảnh từ trong ngăn kéo, trong khung là hình ảnh của ông ta và vợ chụp chung.
Đó chính là ảnh chụp lúc còn trẻ của bọn họ.
Đôi mắt của ông cụ Tiêu trở nên ẩm ướt.