Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 95: CÓ EM LÀ ĐỦ

 

“Lập tức về Hải Thành!”

Diệp Ân Tuấn lập tức quyết định.

Tống Đình cũng không biết lúc này Diệp Ân Tuấn bị thương, sau khi nghe mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn, nhanh chóng sắp xếp máy bay trực thăng về Hải Thành.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nghe tin lập tức ra ngoài, cô vẫn còn chút nghi ngờ muốn hỏi Diệp Ân Tuấn, lập phát hiện Thẩm Minh Triết tâm trạng nặng nề đi đến.

“Sao thế? Minh Triết? Cãi nhau với Diệp Tranh?”

Vấn đề cô có thể nghĩ đến chỉ có cái này, mà cô không biết là Diệp Tranh sao có thể bắt nạt Thẩm Minh Triết được.

Thẩm Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ có cha mẹ không? Con có ông bà ngoại không?”

“Vì sao hỏi thế?”

Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút đau lòng.

“Ừm, vừa rồi con nghe trợ lý Diệp Ân Tuấn nói với ông ấy, cha mẹ cô Thẩm có việc gấp phải ra nước ngoài, nhưng mà hình như có chuyện gì đấy không bình thường. Cô Thẩm là mẹ sao?”

Thẩm Minh Triết nói lại mấy thứ mình vừa trộm nghe được cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lập tức luống cuống.

“Con chính tai nghe trợ lý Diệp Ân Tuấn nói như vậy?”

“Ừ.”

Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan căng thẳng, ý thức được cô Thẩm kia là Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ, mẹ đừng gấp, Diệp Ân Tuấn đang chuẩn bị về, còn chưa đi, mẹ có thể đi cùng với ông ấy về. Con ở đây sẽ chăm sóc mình cho tốt, mẹ không cần lo lắng cho con.”

Thẩm Minh Triết hiểu chuyện an ủi Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy ông trời có thể cho cô một đứa con trai như vậy, đúng là ban ân. Lúc này không phải cô nên chăm sóc Thẩm Minh Triết sao? Nhưng mà nếu như cha mẹ có chuyện gì, cô cũng không thể ngồi yên không quan tâm.

“Minh Triết, ngoan ngoãn ở đây có biết không? Cho dù xảy ra chuyện gì, con đi tìm giáo quan Diêm Chấn, chú ấy sẽ bảo vệ von. Còn có, bảo vệ Diệp Tranh.”

Mặc dù Thẩm Hạ Lan không muốn tin lời Diệp Ân Tuấn nới, nhưng nếu như lời anh nói là thật sự thì sao?

Nếu như Diệp Tranh đúng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của em trai anh, như vậy, cô không nên so đo với một đứa bé, huống hồ Thẩm Minh Triết với cậu bé cũng rất tốt.

Thẩm Minh Triết có chút bất ngờ, nhưng mà vẫn gật đầu.

“Mẹ, mẹ cũng phải chăm sóc mình cho tốt. Mỗi ngày con sẽ gọi video với em gái, mẹ yên tâm đi.”

“Con ngoan!”

Thẩm Hạ Lan có chút không muốn, nhưng mà cũng không dám trì hoãn nữa, nếu như Diệp Ân Tuấn đi rồi, cô không biết một mình rời khỏi nơi này thế nào.

“Nói cho dì Lam, mẹ có việc đi trước, để dì ấy không phải lo lắng cho mẹ, biết chưa?”

“Ừm, biết rồi, tạm biệt mẹ.”

Thẩm Minh Triết có chút không muốn, nặng nề ôm Thẩm Hạ Lan một cái.

Thẩm Hạ Lan không nỡ nhìn con trai, hôn cậu bé một cái rồi lập tức rời đi.

Cô nhanh chóng đuổi theo Diệp Ân Tuấn.

Lúc Thẩm Hạ Lan đuổi đến, Diệp Ân Tuấn đang chuẩn bị rời đi.

“Diệp Ân Tuấn! Anh chờ một chút!”

Thẩm Hạ Lan dưới tình thế cấp bách gọi một tiếng

Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, quay đầu lại, thấy Thẩm Hạ Lan chạy như một cơn gió sang bên này.

“Em chậm một chút, cẩn thận ngã !”

Diệp Ân Tuấn nhìn mà hoảng hốt.

Trong ký ức của anh, Thẩm Hạ Lan là một người ngu ngốc trong vận động, hôm nay liều mạng chạy đến như vậy, là điên rồi sao?

Anh theo bản năng nhấc chân đi về phía Thẩm Hạ Lan.

Tống Đình nhìn Diệp Ân Tuấn lúc này, cũng không ngăn cản.

Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan đã thở hồng hộc.

“Làm sao vậy? Không nỡ xa anh sao?”

Diệp Ân Tuấn hiếm khi trêu đùa

Thẩm Hạ Lan lại không có tâm trạng trêu đùa với anh, cô đưa tay nắm lấy cổ áo Diệp Ân Tuấn, hung dữ nói: “Có phải là ba mẹ tôi xảy ra chuyện gì rồi? Có phải không?”

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều có chút thay đổi.

Tống Đình lại hít một hơi, Diêm Chấn bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.

“Ngoan ngoãn, đây là người phụ nữ đầu tiên dám túm cổ Diệp tổng.”

“Cô ấy cũng không phải là phụ nữ bình thường.”

Tống Đình nuốt nước miếng một cái, làm như không nhìn thấy

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan căng thẳng, thấp giọng nói: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ là có khả năng ra nước ngoài du lịch, anh về xem.”

“Tôi cũng phải đi về!”

Thái độ của Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên trì.

Mặc dù không biết Thẩm Hạ Lan nghe chuyện cha mẹ Thẩm từ chỗ nào, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn thấp giọng nói: “Em không thể về được, bà cụ Hoắc đã chính thức đâm đơn kiện em, bây giờ em về không khác gì đưa mặt mình đến trước bọn họ. Ở đây còn một số việc anh chưa giải quyết xong, em cứ ở đây đợi mấy ngày, em yên tâm, chuyện cha mẹ em anh sẽ giúp em xử lý tốt.”

“Tôi lo lắng! Diệp Ân Tuấn, đó là cha mẹ tôi, năm đó vì muốn gả cho anh, bọn họ đã chặt đứt liên lạc vói tôi, năm năm nay phải chịu nỗi đau để tang con gái, nếu như bây giờ bọn họ gặp nguy hiểm, tôi làm sao có thể làm như không nghe thấy gì được, làm như không thấy được?”

Đáy mắt Thẩm Hạ Lan có nước mắt trong suốt lóe ra.

Cô vẫn nợ cha mẹ mình, là những người mấy năm gần đây cô không dám nhắc đến nhưng vẫn luôn lo lắng.

Nếu như chỉ là xuất ngoại đơn giản, Diệp Ân Tuấn không thể về gấp gáp như vậy. Nhớ đến lúc Tống Đình vội vã như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không thể bình tĩnh được.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.

Lý trí nói anh biết phải từ chối Thẩm Hạ Lan trở về mới là ság suốt, nhưng khi nhìn thấy hơi nước ở đáy mắt Thẩm Hạ Lan, anh mềm lòng.

“Được, anh đưa em về, nhưng mà dù xảy ra chuyện gì, em cũng phải ở bên cạnh anh, cái gì cũng không được làm, giao hết mọi thứ cho anh biết không? Em bây giờ không phải là Thẩm Hạ Lan của năm năm trước, em là Lisa, đối với cha mẹ mà nói, em là một người xa lạ.”

Mặc dù không muốn nhắc nhở Thẩm Hạ Lan như vậy, nhưng Diệp Ân Tuấn không mở miệng không được.

Tình hình bây giờ không rõ, nhà họ Hoắc đối phó với Thẩm Hạ Lan, lại có người khác muốn dẫn cha mẹ Thẩm ra ngoài, anh tạm thời vẫn không thể công khai thân phận thật của Thẩm Hạ Lan..

Mặc dù Thẩm Hạ Lan khó chịu, nhưng vẫn xem như có lý trí, biết Diệp Ân Tuấn làm vậy có lẽ có nguyên nhân, chỉ gật nhẹ đầu..

Với cô mà nói, chỉ cần cho cô trở về, để cô tận mắt nhìn thấy cha mẹ của mình, cô đã thấy đủ rồi.

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, cầm tay cô, thấp giọng nói: “Đi thôi, từ giờ trở đi, em là thư ký bên người anh.”

Thẩm Hạ Lan vừa muốn kháng nghị, đã nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Không đồng ý thì ở lại đây.”

“Anh chỉ biết uy hiếp tôi!”

Mặc dù Thẩm Hạ Lan rất tức giận, nhưng cũng chỉ đành thỏa hiệp. .

Diệp Ân Tuấn đối với sự nghe lời thuận theo của cô như vậy, ít nhiều có chút hoài niệm.

Hai người tay nắm tay lên máy bay, mặc dù Thẩm Hạ Lan vẫn muốn tránh Diệp Ân Tuấn, nhưng vẫn luôn hông thể thành công. Mà thái độ của Tống Đình đối với Thẩm Hạ Lan vô cùng cung kính, điều này làm Thẩm Hạ Lan nhiều ít có chút nghi hoặc.

“Anh ta làm sao vậy?”

Thẩm Hạ Lan vẫn nhớ Tống Đình lúc trước ở nhà họ Diệp không vừa mắt cô đến mức nào.

Diệp Ân Tuấn lại không muốn nóiTống Đình thay đổi, chỉ là nhàn nhạt nói: “Ngực của anh có chút đau, em giúp anh xem xem có phải là vết thương nứt ra rồi không? Trên máy bay có hòm thuốc.”

Thẩm Hạ Lan thật ra là muốn từ chối, nhưng mà dáng vẻ Diệp Ân Tuấn tái nhợt không chút máu, cô sợ anh thật sự nửa đường nghẻo rồi, cô sẽ không còn cách nào đi gặp cha mẹ mình nữa.

“Rõ ràng biết mình bị thương, sao còn không mang bác sĩ theo?”

“Không cần, có em là đủ.”

Diệp Ân Tuấn bây giờ mấy lời sến súa nói ra càng lúc càng thuận miệng.

Trưa kia không cảm thấy nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này với phụ nữ này được gì, cũng không cảm thấy mình có kỹ năng này. Nhưng sau khi Thẩm Hạ Lan trở về, anh cảm thấy khả năng này của mình được khai phá rồi, hơn nữa cũng không thể kéo lại.

Thẩm Hạ Lan lại không đáp lại anh, trực tiếp thô bạo vạch áo sơ mi của anh.

“Em dịu dàng một chút, anh chỉ có một bộ áo trong như vậy, em làm hỏng áo trong của anh, chẳng lẽ muốn anh quần áo không chỉnh tề đến gặp bố mẹ vợ?”

Diệp Ân Tuấn hiếm khi có tâm trạng nói đùa.

Cảm giác này rất kỳ lạ, cùng với Thẩm Hạ Lan, dù là chỉ đợi như vậy, anh cũng cảm thấy tâm trạng vô cùng yên bình.

Tống Đình không biết một người đàn ông lạnh nhạt như Diệp Ân Tuấn có thể nói ra những lời như vậy, nhất thời có chút không chịu được, chỉ có thể chạy ra đằng sau, miễn cho bị nhét một miệng cẩu lương.

Anh ta còn chưa có bạn gái đâu!

Thiếu cái bóng đèn Tống Đình này, Diệp An Tuấn càng không ngại ngùng gì.

Miệng vết thương của anh nhiều ít vẫn rịn ra một chút máu tươi, thấm vào băng vải, có vẻ có chút đỏ sậm, rõ ràng là thời gian rất dài rồi.

Đối với hành động không thương tiếc mình như vậy của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nhiều ít có chút tức giận, nhưng mà vừa nghĩ đến bây giờ hai người không còn quan hệ gì cả, tức giận thì có làm sao?

Cô nỗ lực làm mình giữ tâm trạng bình tĩnh, hoàn toàn bỏ qua lồng ngực to lớn của Diệp Ân Tuấn, cùng với nhiệt độ cực nóng trên mặt, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại có chút tà mị nói: “Còn nhớ không? Em đã từng nói thích nhất cơ thể này của anh, em còn nói sau khi anh cởi quần áo ra không giống thương nhân chút nào.”

Lời này là sau khi kết hôn không lâu Thẩm Hạ Lan một lần say rượu nói ra, không ngờ Diệp Ân Tuấn còn nhớ rõ đến bây giờ, làm cho Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ, nhưng mà cũng chỉ bất ngờ mà thôi.

“Diệp tổng, tôi không cho rằng đây là cơ hội tốt để tán tỉnh.”

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói, con mắt không chớp nhìn vết thương của anh.

Diệp Ân Tuấn lại không thèm để ý nói: “Vậy em nói lúc nào mới là cơ hội tốt?”

“Kiếp sau đi, không, kiếp sau cũng không phải cơ hội tốt, nếu quả thật có kiếp sau, tôi nhất định không để mình gặp được anh.”

Thẩm Hạ Lan không chút lưu tình nói lời vô tình.

Diệp Ân Tuấn nhịn lại đau đớn trong ngực: “Vậy thì đời này di, đời này dù nợ em, hay là nợ ai, chúng ta cũng làm rõ. Thẩm Hạ Lan, đời này của em nhất định sẽ dây dưa với anh không dứt. Lúc này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay em nữa.”

Thẩm Hạ Lan từ chối cho ý kiến, vừa muốn phản bác hai câu, máy bay lại đột nhiên cất cánh lên, xóc này kịch liệt này làm cho Thẩm Hạ Lan không kịp chuẩn bị, cả người không khỏi chông chênh ngã xuống, nhào vào trong ngực Diệp Ân Tuấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK