“Em hung dữ như vậy, anh ngay cả một người cũng không thể ứng phó được, làm gì có tâm tư cưới vợ khác chứ?”
“Anh dám nói em hung dữ hả? Diệp Ân Tuấn, anh to gan quá rồi đó!”
Thẩm Hạ Lan lập tức giơ năm ngón tay của mình ra chọc chọc dưới nách Diệp Ân Tuấn.
Khóe môi Diệp Ân Tuấn cong lên, đùa giỡn với Thẩm Hạ Lan một hồi, hai người chơi mệt rồi thì nằm ở trên giường.
Thẩm Hạ Lan gối đầu trên đùi Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy thật sự không chân thật.
Sự biến mất của Diệp Ân Tuấn quá thần bí, xuất hiện cũng đột ngột, bây giờ có rất nhiều nghi vấn đang xuất hiện trong đầu cô, nhưng mà cô lại không biết nên hỏi cái nào trước.
“Ân Tuấn.”
“Sao vậy?”
“Trần Oánh Oánh không phải là phản đồ nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến dáng vẻ tự tin của bà Trần, không khỏi hỏi một câu.
“Không phải.”
Câu trả lời khẳng định của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi.
“Vậy em có thể cho rằng Nghê Nghê vẫn đang an toàn?”
“Đúng vậy, không có một chỗ nào an toàn hơn chỗ mà Nghê Nghê đang ở.”
Mặc dù không biết Diệp Nghê Nghê đang ở đâu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì cũng an tâm hơn.
“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?”
“Chờ đợi.”
“Chờ hả?”
“Đúng vậy, chờ đến khi Hàn Hi Thần hoàn toàn nắm thế lực của Hàn Khiếu ở trong tay rồi thì lại hành động.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi, vợ à, đã lâu lắm rồi hai người chúng ta không có thân mật với nhau.”
Lời nói lộ liễu như thế làm gương mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ lên.
“Em vừa nhớ ra em vẫn còn có chuyện, em đi ra ngoài trước đây.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì liền đứng dậy chạy đi, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm lấy eo từ phía sau, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.
“Em có thể có chuyện gì được chứ, anh biết tin tức của Hàn Khiếu rồi.”
“Hả, anh biết hả?”
Thẩm Hạ Lan rất bất ngờ.
Dao Lạc thả Hàn Khiếu đi, tất cả bọn họ đều không biết vị trí của Hàn Khiếu, thế mà Diệp Ân Tuấn lại biết?
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn rất vô liêm sỉ mà đưa mặt tới.
“Hôn anh một cái, em hôn anh một cái thì anh sẽ nói cho em biết.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cạn lời.
“Diệp Ân Tuấn, có phải là anh đã ra ngoài gặp người nào đó không hả, tại sao em cứ cảm thấy sau khi anh trở về thì lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?”
Thẩm Hạ Lan chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng mà mắt của Diệp Ân Tuấn lại lóe lên một cái, sau đó lại điềm nhiên như không có chuyện gì mà cười cười: “Vốn dĩ anh thay đổi thất thường mà, vợ à, em cũng không phải là không biết, thừa dịp bây giờ ở bên ngoài vẫn còn đang bình tĩnh, chúng ta an ủi nhau một chút đi.”
Đôi môi của Diệp Ân Tuấn trực tiếp phủ lên.