Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm nhận được sự thê lương của mình rồi.
“Ân Tuấn nhà tớ khi nào mới quay về?”
“Vụ án được phá thì sẽ quay về thôi. Có điều tớ nghe nói Phương Nguyên không định truy cứu nguyên nhân cái chết của Thành Lâm nữa.”
Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.
“Không truy cứu sao? Thành Lâm chỉ là người quản lý của anh ta, anh ta có thể nói là được sao?”
“Cậu sợ là không biết thân phận thật của Phương Nguyên nhỉ?”
Nghe thấy Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi sững ra.
“Không phải chỉ là một ngôi sao điện ảnh tuyến đầu sao? Có thể có thân phận gì?”
“Anh ta là nhị điện hạ của nước T, cậu đừng nói cậu không biết.”
Thẩm Hạ Lan ngây ra, hình như từng nghe ai nói, lại giống như chưa từng nghe, gần đây có quá nhiều chuyện đã xảy ra rồi, đầu óc của cô đều muốn loạn cả lên rồi.
Bây giờ nghe Tiêu Niệm Vi nói như vậy, cô lập tức có hơi được khai thông.
“Ý của cậu là Phương Nguyên đã sử dụng quan hệ ngoại giao sao?”
“Là như thế, không sai. Hơn nữa Thành Lâm là một cô nhi, Phương Nguyên xem như là người liên hệ trực tiếp của anh ta. Anh ta nói không truy cứu, Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng sẽ không sao rồi. Có điều Bộ ngoại giao nước ta vẫn hy vọng có thể tra rõ vụ này, cho nên phía trên có người vào cuộc rồi.”
Nghe thấy tin này, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất không tốt.
“Rốt cuộc là ai đáng ghét như vậy? Phương Nguyên cũng không truy cứu rồi, còn tra cái gì mà tra.”
“Hết cách, liên quan đến quan hệ hữu nghị quốc tế, vụ án này nghe nói nhất định phải làm rõ ràng. Cho nên cậu vất vả bắt được Vu Linh, đến cuối cùng cũng vẫn phải giao ra.”
Thẩm Hạ Lan lại sững ra.
“Cậu cũng biết tớ đã bắt được Vu Linh sao? Đừng nói với tớ cả Hải Thành đều biết rồi nha.”
Tiêu Niệm Vi mỉm cười nói: “Không tới mức đó, cậu quên rồi sao, chồng của tớ là Lương Thiệu Cảnh, anh ta coi rất sát bên này. Nếu không phải cậu dùng Trương Vũ, không chừng anh ta sẽ ra tay. Tớ cũng nghe là anh ta nói, cho nên cậu không cần căng thẳng. Có điều trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, cũng là Lương Thiệu Cảnh bảo tớ nói với cậu, nếu cậu định tự mình thẩm tra Vu Linh, tốt nhất bóp tin tức này lại, nếu không phía trên sẽ có người xuống điều tra, Vu Linh không giao ra là không được đâu.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
Lương Thiệu Cảnh sẽ không vô duyên vô cớ bảo Tiêu Niệm Vi nói những điều này với cô, Tiêu Niệm Vi nói với cô Diệp Ân Tuấn vốn nên được phóng thích rồi, lại bởi vì người của phía trên muốn tra rõ ràng vụ án này mà không thể không nhốt tiếp, điểm này có hơi nhạy cảm.
Huống chi cô ta cũng nói rồi, phía trên còn có khả năng sẽ muốn Vu Linh?
Sao lại vừa khéo như vậy chứ?
Hay là nói người phía trên cũng có người của bên Vu Phong?
Khi Vu Linh bị bắt đã nói rất rõ ràng cô bắt bà ta cũng vô dụng, Vu Phong sẽ không mặc kệ bà ta.
Thẩm Hạ Lan không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, giao Vu Linh cho Phương Nguyên là sự lựa chọn tốt nhất.
“Nghĩ cái gì thế? Một phụ nữ mà cả ngày dính đến mấy cái âm mưu quỷ kế đó, cậu có mệt không? Lương Thiệu Cảnh nói rồi, cậu nếu như không biết nên làm như nào thì giao người cho anh ta là được, anh ta là Tu La của đế quốc hắc ám, muốn im hơi lặng tiếng xử lý một người vẫn là được.”
Tiêu Niệm Vi nói đơn giản, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không muốn liên lụy đến Lương Thiệu Cảnh.
Quan hệ của Lương Thiệu Cảnh và Diệp Ân Tuấn ai ai cũng biết, nếu như giao vào trong tay của Lương Thiện Cảnh, khó tránh khiến người có tâm tư nói ra gì đó.
“Không cần, tớ tự có tính toán.”
“Vậy được, cậu tự suy nghĩ, tớ đi trước đây. Thật sự không thích quản mấy chuyện của nợ này của các cậu, nếu không phải là sợ cô đơn khó ngủ, tớ thèm vào làm ống truyền lời này.”
Tiêu Niệm Vi nói xong thì thu dọn rời đi.