Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Trương Linh bỗng lắc đầu.
“Không có, loại cổ Ký Ức này là đời đời tương truyền, chỉ truyền cho người một đời. Cho dù người đời này không thể hoàn thành sứ mệnh, sẽ vào trước lúc chết truyền cho người đời sau.”
“Ha ha.”
Diệp Ân Tuấn bỗng bật cười, mang theo sự châm biếm, khiến Trương Linh cảm thấy hơi chói tai, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên trên.
“Trương Gia Trại cho dù không bị những người đó tiêu diệt, tôi cũng sẽ dẫn người tiêu diệt Trương Gia Trại!”
lời này vừa dứt thì lập tức dọa Trương Linh.
“Gia chủ, cậu...”
“Sát hại con của mình như vậy, còn một chút cảm ngộ của người làm ba mẹ không? Nếu các người ngoài biết nuôi cổ, chỉ biết làm ra chuyện độc ác với con của chính mình, vậy thì còn cần thiết giữ lại sao? Cái trại tà ác như vậy, một ngọn lửa cũng là nhẹ.”
Diệp Ân Tuấn nói đến cuối thì nổi giận, đôi mắt lạnh lẽo đó nhiễm màu sắc đỏ ngầu, giống như dã thú, giương móng vuốt đỏ rực lên, hận không thể xé tan người trước mắt.
Hận ý ngập trời đó càng giống như một cơn gió lốc, dường như có thể xé rách người trong nháy mắt.
Trương Linh cảm nhận được hô hấp của mình sắp dừng lại rồi.
Bà ta biết sự căm hận của Diệp Ân Tuấn đối với thím Trương, cũng biết sự bài xích của Diệp Ân Tuấn đối với cổ độc, nhưng đây chính là sứ mệnh của người nhà bọn họ.
Hiện nay Diệp Ân Tuấn là gia chủ của Trương Gia Trại, lại nói ra lời lẽ khủng khiếp như vậy, làm sao không khiến Trương Linh khiếp sợ chứ?
“Gia chủ, cậu không thể...”
“Im miệng!”
Diệp Ân Tuấn bỗng mở miệng, giọng nói lạnh lùng đó mang theo một chút sắc bén, giống như có thể xuyên thấu linh hồn, dọa Trương Linh vội im miệng.
Một chút không thích hợp khiến Diệp Ân Tuấn có hơi khó chịu, lông mày của anh nhíu lại, bỗng rút ra ngân châm trên huyết vị của cơ thể mình, sau đó ném trên sàn.
Máu màu đen lập tức bốc khói trắng.
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn lần nữa cong lên nở nụ cười vừa mỉa mai vừa chua chát.
“Mẹ, bà ta là biết hàm nghĩa của từ mẹ này là gì không? Tôi và Nam Phương đối với bà ta mà nói có tính là con không? Có tính không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhẹ tênh, giống như hỏi, lại cho Trương Linh áp lực rất lớn.
Bà ta không biết mình nói như nào mới chính xác, nhưng lại không biết không nói liệu có chọc giận Diệp Ân Tuấn không.
“Cút ra ngoài! Nói với nhóm Hạ Lan, trong vòng nửa tiếng không được vào làm phiền tôi.”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Trương Linh tự dưng thở phào, lúc này mới phát hiện cả phần lưng của mình đã ướt ngẫm.
“Được.”
Trương Linh vội vàng bò dậy chạy đi, lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Còn nữa, mạng của Tiêu Nguyệt tôi bảo vệ.”