Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ Tiêu vô cùng đau lòng.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảm xúc của ông thay đổi, cô rót cho ông một ly phổ nhị, thấp giọng nói: “Ông ngoại, cháu hỏi ông chuyện này không phải là để ông thương cảm.”

“Ông biết chứ, nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại cuộc đời của mình, ông mới phát hiện người mà mình có lỗi nhất cả cuộc đời này chính là bà ngoại của cháu. Lúc ông khốn khổ nhất, nghèo khó nhất, bà ấy ở bên cạnh ông, mà lúc ông có tiền đồ vô hạn, bà ấy lại rời khỏi ông. Ngoại trừ những năm sống một cuộc sống nghèo khó, thất vọng, còn bị ông sỉ nhục, bây giờ nhớ đến, có lẽ là bà ấy có lời gì đó khó nói, mà ông cũng không phải là một người chồng đúng mực.”

Trong mắt của ông cụ Tiêu xuất hiện ánh nước.

“Lúc bà sinh con ông không có ở bên cạnh bà ấy, lúc con gái cả bị người khác bắt cóc, ông bất lực, lúc con gái cả bị người khác ôm đi mất, ông lại càng không làm được gì, sau này ông cũng không tham dự nhiều vào quá trình trưởng thành của mẹ cháu. Bây giờ nghĩ lại, vinh quang cả đời này của ông đều là do bà ngoại của cháu yên lặng nỗ lực mới lấy được, nhưng mà ông lại ép buộc bà ấy bỏ đi, lòng tự tôn và thể diện của đàn ông quan trọng như vậy à? Bây giờ già rồi mới biết được tất cả đều không bằng có người bạn già ở bên cạnh bầu bạn, đáng tiếc là lúc còn trẻ lại không hiểu đạo lý này.”

Ông cụ Tiêu có chút nghẹn ngào.

Thẩm Hạ Lan thấy mình khơi gợi lại chuyện thương tâm của ông cụ Tiêu, cô nói xin lỗi: “Ông ngoại, bà ngoại đã mất rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa, cháu chỉ muốn biết khi đó quà cưới mà ông tặng cho bà là cái gì, ông có còn nhớ rõ không?”

“Làm sao có thể quên được chứ, là một cái đồng hồ quả quýt, là trong quân đội đã thưởng cho ông khi ông lập công, còn có dãy số và tên của ông được khắc ở phía trên. Lúc đó ông nói là huân chương quân công này có một nửa công lao của bà ngoại cháu, cho nên ông đã tặng đồng hồ quả quýt cho bà ngoại cháu, xem như là quà cưới, bà ấy cũng xấu hổ ngại ngùng đồng ý lời cầu hôn của ông, lúc đó ông và bà không lãng mạn như người trẻ tuổi bọn cháu đâu.”

Nhớ lại đoạn thời gian này, ông cụ Tiêu không khỏi nhịn cười.

Thẩm Hạ Lan lấy cái đồng hồ quả quýt từ trong túi đưa cho ông cụ Tiêu.

“Ông ngoại, ông nhìn một chút đi, có phải là cái đồng hồ này không?”

Ông cụ Tiêu bỗng nhiên đơ người, rồi lại trở nên kích động.

Ông cầm lấy cái đồng hồ quả quýt từ trong tay của Thẩm Hạ Lan, lật ra mặt sau, rõ ràng nhìn thấy tên của mình, chỉ có điều là chữ đã bị phai mờ một chút, hiển nhiên là được người ta thường xuyên vuốt ve.

Trong nháy mắt, khóe mắt của ông cụ Tiêu xuất hiện một hàng nước mắt.

“Tại sao cái đồng hồ quả quýt này lại ở chỗ của cháu? Lúc trước khi mà bà ấy ra đi không mang theo cái gì hết, duy nhất chỉ có cái đồng hồ quả quýt này, ông..."

Ông ấy lại nghẹn ngào.

Trong lòng của Thẩm Hạ Lan rất chua xót.

Cô bước ra phía trước ôm lấy ông cụ Tiêu, thấp giọng nói: “Ông ngoại, trong lòng của bà ngoại vẫn luôn có ông, cháu nghe nói cho đến khi bà ấy qua đời, trong tay vẫn còn cầm cái đồng hồ quả quýt này không chịu buông.”

“Cái bà này thật là bướng bỉnh, lúc trước bà ấy chỉ cần nhẹ nhàng nói với ông một câu, ông cũng sẽ không để cho bà ấy đi.”

Ông cụ Tiêu hối hận vì lúc đầu đã không làm như vậy.

Thẩm Hạ Lan không biết an ủi ông như thế nào, chỉ có thể nói: “Ông ngoại, cái đồng hồ quả quýt này là cháu lấy được từ trong tay của một người khác, bà ấy kêu cháu tặng cho ông.”

“Là ai?”

Ông cụ Tiêu vẫn còn chưa hồi thần thì đã nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Là Tiêu Nguyệt.”

Cái tên này làm ông cụ Tiêu đột ngột ngẩng đầu lên.

“Là ai?”

“Tiêu Nguyệt, bà ấy nói bà ấy là con gái cả của ông, là chị em sinh đôi với mẹ cháu, cháu cũng đã gặp bà ấy, đúng là dáng dấp giống với mẹ cháu y như đúc, kiểm tra DNA cũng giống nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK