Nghĩ tới đây, Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Nơi này chỉ có một phòng ngủ, người không ở đây thì không biết có thể ở đâu? Đó hình như là phòng sách, em ở lại đây nhé, anh đi qua nhìn một chút."
Trước nguy hiểm chưa rõ, Diệp Ân Tuấn không nỡ để Thẩm Hạ Lan mạo hiểm, nhưng Thẩm Hạ Lan lại kéo cánh tay của anh, khẽ nói: "Càng những lúc nguy hiểm, chúng ta càng phải ở bên nhau, bởi vì không ai trong chúng ta biết khi nào nguy hiểm sẽ xuất hiện, anh ở bên em, em sẽ cảm thấy an toàn, mình em ở đây, em sẽ lo cho anh, mà không tập trung tinh thần được."
Thẩm Hạ Lan đã nói vậy, tất nhiên Diệp Ân Tuấn không cự tuyệt nữa.
Anh kéo tay Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng sách.
Hai người phối hợp ăn ý đạp cửa phòng sách ra, lập tức một tầng bụi bặm xông đến trước mặt, khiến bọn họ sặc sụa mà liên tục ho khan.
Diệp Ân Tuấn bất giác kéo Thẩm Hạ Lan vào trong ngực bảo vệ, ánh mắt nhanh chóng quét qua phòng sách một lần, nơi này có vẻ như rất lâu không ai đi vào, khắp nơi đều là tro bụi.
Trong ngôi nhà này, hình như chỉ có phòng ngủ và phòng bếp được người ta sử dụng, nói cách khác người đó chỉ sử dụng phòng ngủ và phòng bếp, nhưng bây giờ người đi đâu rồi?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi khó hiểu.
Thẩm Hạ Lan chợt cảm giác có một ánh mắt dõi theo mình, cô không khỏi nhanh chóng quay đầu, nhưng lại không nhìn thấy gì cả, cảm giác bị người ta rình trộm khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
"Có chuyện gì thế?"
Diệp Ân Tuấn nhận ra Thẩm Hạ Lan có điều bất thường, vội nhìn theo ánh mắt cô.
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: "Em luôn cảm thấy trong ngôi nhà này còn có những người khác đang nhìn chúng ta, cảm giác nhìn trộm quá mãnh liệt, em không thể coi như không có gì được."
Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên căng thẳng.
"Phía nào?"
"Phía phòng ngủ."
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn kéo tay Thẩm Hạ Lan, lần nữa quay về phòng ngủ.
Phòng ngủ rất nhỏ, gần như có thể nhìn không sót một cái gì, căn bản không có chỗ giấu người, nhưng ánh mắt Thẩm Hạ Lan lại nhìn chằm chằm vào vách tường lấp kín.
"Em phát hiện cái gì?"
Diệp Ân Tuấn biết, Thẩm Hạ Lan sẽ không vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm vách tường kín mít, trừ phi cô phát hiện gì đó.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: "Em luôn cảm giác bức tường này không thích hợp."
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan định tiến lên, thì bị Diệp Ân Tuấn cản lại.
"Em ở lại đây đi, anh đi qua nhìn một chút."
"Anh cẩn thận một chút."
Thẩm Hạ Lan biết, nơi có Diệp Ân Tuấn, thì dù cô muốn tỏ ra anh hùng cũng không thể, vì không để Diệp Ân Tuấn lo lắng, cô vẫn luôn rất nghe lời, chỉ có thể dặn dò Diệp Ân Tuấn.
"Ừ."
Diệp Ân Tuấn khẽ gật đầu.
Anh bước từng bước tới gần vách tường.
Đi lại gần mới phát hiện màu vách tường này không giống xung quanh lắm, dù đã cố hết sức dùng cùng loại, nhưng nhìn kỹ thì vẫn nhận ra có sự khác biệt.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ra tay, ấn xuống một góc vách tường một cái, vách tường lập tức hoạt động.
Thì ra đây chính là một cái tủ âm tường che giấu.
Khi tủ âm tường từ từ mở ra, thì đồng thời một bóng đen bất ngờ từ bên trong vọt ra, dao găm lạnh lẽo dưới khúc xạ mặt trời khiến người ta không khỏi kinh ngạc, nhưng lại đâm thẳng về phía Diệp Ân Tuấn.
"Ân Tuấn, cẩn thận!"
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy căng thẳng, định chạy tới hỗ trợ, nhưng tốc độ đối phương quá nhanh, Thẩm Hạ Lan không theo kịp.