CHƯƠNG 460: ANH LÀ BẠN TỐT NHẤT CỦA TÔI
“AI Hơi nóng phả lên mặt của Thẩm Hạ Lan, khiến cô hoàn hồn lại, nhưng lại bị khuôn mặt trước mắt dọa hết hồn, bất giác bật ngửa ra sau, nhưng không ngờ đụng phải tường phía sau, đau đến nỗi cô chảy nước mắt “Tống Dật Hiên, anh bị bệnh sao?”
Tống Dật Hiên đột nhiên bật cười.
“Tôi còn cho rằng cô ngốc rồi chứ”
Anh ta có chút nuối tiếc lui người về.
Thật là, còn xém chút nữa là đụng trúng.
Mặt của Thẩm Hạ Lan tuy rằng hơi trắng bệch, nhưng mà da mặt đúng là rất đẹp.
“Chậc chậc, da mặt mịn màng này của cô, nếu như hôn lên một cái, bảo đảm sẽ rất vui!”
“Anh đi chết đi!”
Thẩm Hạ Lan liền đấm anh ta một cái.
Đã là lúc nào rồi, người đàn ông này còn nói đùa, vừa nãy đúng là dọa chết cô rồi.
Tống Dật Hiên cười lớn.
Lam Tử Thất và Hoắc Chấn Đình ở bên ngoài nghe được tiếng cười của hai người họ, hai người nhìn nhau một cái nói: “May là còn có Tống Dật Hiên ở đây”
“Ừ, cảm giác tâm trạng hôm nay của Hạ Lan tốt hơn nhiều rồi. Đều nói muốn chữa bệnh phải có tâm trạng tốt, dáng vẻ bây giờ của Hạ Lan, tôi mới cảm thấy yên tâm”
Lam Tử Thất cảm thấy an ủi nói.
Không ai biết rằng tâm trạng vui vẻ của Thẩm Hạ Lan là bởi vì đã gọi điện với Diệp Ân Tuấn.
Tống Dật Hiên sau khi bị Thẩm Hạ Lan đấm một cái, giả vờ bị thương nặng, ôm lấy ngực nói: “A, tim của tôi bị thương nặng rồi. Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?”
Thẩm Hạ Lan càng cười rạng rỡ hơn.
“Anh đúng là biết diễn mà”
“Cười một cái, trẻ mười năm mà. Hơn nữa, bây giờ cơ thể cô cần có trạng thái tinh thần tốt, tôi không phải là sợ cô không còn mặt mũi nào gặp tôi, chỉ đành phải dùng vẻ đẹp của mình hy sinh bản thân sao?”
Tống Dật Hiên lại hùng hồn nói.
Thẩm Hạ Lan nhớ lại dáng vẻ thảm hại của mình bị anh ta nhìn thấy hết, ít nhiều có chút khó xử nói: “Ai không còn mặt mũi nào gặp anh? Tôi không hề nghĩ như vậy. Tôi là ai chứ? Tôi là Thẩm Hạ Lan! Gió to sóng lớn nào chưa gặp qua? Tôi sẽ sợ anh chê cười sao?
“Thật sự không sợ sao?”
Tống Dật Hiên nhìn lúc Thẩm Hạ Lan hồi phục tinh thần, cả người giống như sống lại vậy, khuôn mặt cười đùa trước đây đã quay lại rồi.
Anh ta như giở trò ghé người sát vào, dùng vai đụng đụng vai của Thẩm Hạ Lan nói: “Cái gì đó, có muốn ăn gì không? Tôi làm cho cô”
“Anh biết nấu ăn?”
Thẩm Hạ Lan cực kì nghi ngờ.
Tống Dật Hiên dùng tay hất mái của mình nói: “Một người trời sinh thông minh như tôi, cho dù không biết nấu, tôi học một hồi cũng biết nấu thôi”
“Thôi bỏ đi, tôi sợ anh sẽ đốt luôn nhà bếp nhà anh đấy”
Điều này Thẩm Hạ Lan không hề nói quá tí nào.
Cô đột nhiên nhớ đến Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đúng là có thể giỏi việc nước, đảm việc nhà. Ở những chỗ như nhà bếp, không hề ảnh hưởng đến khí thế của anh, ngược lại còn khiến cô say đắm không thôi.
Nhớ lại mỗi buổi sáng, dáng vẻ Diệp Ân Tuấn ở trong nhà bếp làm bữa sáng cho mình, vẻ mặt tình thâm của Thẩm Hạ Lan bất giác dịu dàng đi rất nhiều.
Tống Dật Hiên đương nhiên cảm giác được Thẩm Hạ Lan hồn bay đi đâu, thậm chí còn có cảm giác để lộ tình cảm.
Anh ta ít nhiều ghen lấy.
“Đừng nói với tôi, Diệp Ân Tuấn từng nấu cho cô ăn qua?”
“Đúng vậy, đồ anh làm ngon lắm”
Thẩm Hạ Lan không hề giấu diếm gì khen Diệp.
Ân Tuấn, nhưng đối với Tống Dật Hiên mà nói, điều này thật sự đau lòng.
“Chậc, không phải là nấu ăn thôi sao, tôi cũng biết, cô chờ xem đi, tôi đảm bảo có thể nấu ngon hơn anh ta”
Tống Dật Hiên thật sự không muốn nhắc đến Diệp Ân Tuấn.
Nhưng mà bây giờ lời đã nói ra, hơn nữa lòng đố ky của anh ta không ngừng lớn thêm, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên lại có chút không nhẫn tâm.
“Này, cô cũng như vậy rồi, anh ta lại không có tin tức gì, cô không trách anh ta sao?”
Tống Dật Hiên vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ chắc anh có nỗi khổ của riêng mình, anh không phải là người vô tình vô nghĩa, cũng không phải là người giả tạo, nếu như thật sự không muốn có quan hệ với tôi, anh sẽ không miễn cưỡng. Giống như 5 năm trước, anh không thích chính là không thích, không cần cố ý vì bất kỳ chuyện gì để bản thân chịu khổ. Cho nên bây giờ nếu như anh đã không nói không cần tôi, cũng không nói không muốn sống với tôi nữa, như vậy tình cảm anh đối tôi vẫn còn đó. Tôi tin anh!”
Trái tim của Tống Dật Hiên đột nhiên đau kinh khủng.
“Cô tin anh ta? Cho dù anh ta không có tin tức gì, cho dù anh ta bây giờ cái gì cũng không biết? Cô có biết rằng, nếu như lúc đó tôi đến muộn một chút, có thể cô đã..”
Tống Dật Hiên thật sự không thể nói tiếp nữa.
Bây giờ nhớ lại tình hình lúc đó, anh ta vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Anh ta cũng là một người đàn ông, nếu như người phụ nữ mình yêu xảy ra chuyện như vậy, anh ta lại mặc kệ không lo, vậy có thể là đàn ông sao?
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Tống Dật Hiên đang cảm thấy bất bình cho bản thân, cũng biết răng anh ta muốn tốt cho mình, cho nên mỉm cười nói: “Cho nên nói anh là ân nhân của tôi. Không có anh sẽ không có tôi của bây giờ, tôi nợ anh một mạng. Sau này có chỗ dùng được tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình”
“Mẹt Bổn thiếu gia đây mới không cần mạng của cô. Tôi lại muốn cô lấy thân báo đáp tôi đấy”
“Đừng làm càn nữa, tôi là người có chồng rồi.
Anh đường đường là anh Tống, không nên nói như thế với một người có chồng, có biết không?”
Thẩm Hạ Lan xoay mặt đi.
Cô không cách nào nhìn vào mặt bị thương của Tống Dật Hiên.
Cô không thể cho được tình cảm anh ta muốn.
Ai có thể nghĩ tới, một công tử bột lại có thể nghĩ thông, hơn nữa còn đắm say một người phụ nữ đã có chồng như cô?
Một bầu không khí lạ lùng lan tỏa ra, khiến người ta cảm thấy có chút khó thở.
Thẩm Hạ Lan ho một tiếng nói: “Mẹ của anh gần đây đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, vẫn là như vậy, không nhận ra người lắm. Nếu như có thời gian, tôi dẫn cô đến thăm mẹ. Cả đời này mẹ tiếp xúc không nhiều người, tôi thật sự sợ rằng mẹ cứ như thế mà xong một đời người”
“Sẽ không đâu! Yên tâm đi, mẹ của anh sẽ đi ra được thôi”
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng vỗ võ bàn tay Tống Dật Hiên, nhẹ nhàng an ủi anh ta.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm lấy tay của anh ta, tuy rằng chỉ là để an ủi, nhưng mà Tống Dật Hiên vẫn vô cùng vui vẻ.
“Ừm”
Anh ta nhìn tay của Thẩm Hạ Lan, thon dài như vậy, xinh đẹp như vậy, trắng trẻo như vậy, anh ta thậm chí có chút kích động, trực tiếp nắm lấy tay của cô, cả đời này không buông ra thì tốt biết mấy.
Tống Dật Hiên thật sự rất muốn nói với Thẩm Hạ Lan, anh ta không quan tâm thân phận đã kết hôn của cô, chỉ cần trong lòng cô có một chút vị trí của anh ta cũng được, chỉ cần có một chút thôi, nhưng mà có không?
Anh ta không dám hỏi, cũng không thể hỏi.
Ánh mắt của Tống Dật Hiên khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút không ổn, cô lập tức rút tay về nói: “Anh bị thương rồi, bây giờ tôi cũng không thể chăm sóc anh, tốt nhất anh lập tức quay về ngủ một giấc, nghỉ ngơi đi. Tôi nghe Tử Thất nói hôm qua anh đã trông tôi cả một buổi tối, bây giờ lại không nghỉ ngơi, anh định làm gì chứ? Còn nữa, kêu người giúp việc nhà anh làm chút đồ bổ máu cho anh ăn. Giữ gìn sức khỏe, đừng khiến tôi lo lắng, ở trong lòng tôi, anh là người bạn tốt nhất của tôi”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên có chút cảm động.
“Không sao đâu, tôi chắc da chắc thịt, dẻo dai.
Không phải chỉ là một đêm không nghỉ sao? Tôi chịu được”
“Tôi không muốn anh chịu, có biết không?”
Sự nghiêm túc của Thẩm Hạ Lan khiến cho.
Tống Dật Hiên ngây người ra, trong lòng vui vẻ.
Cô như vậy được tính là quan tâm mình đúng không?
Vừa nghĩ đến điều này, Tống Dật Hiên liền cảm thấy trong lòng nóng ran.
Thì ra sẽ có một người như vậy, sẽ vì một câu nói của cô ấy, một biểu cảm, một động tác mà khiến cho tâm trạng vui vẻ.
Tống Dật Hiên liền cười nói: “Được, tôi nghe cô cả, tôi về nghỉ ngơi, nhưng mà cô tốt nhất vẫn nên đề phòng người nhà họ Hoắc. Nếu không thì tôi để lại vài người ở đây cũng được”
“Không cần đâu, tôi nghĩ Tống Đình sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Anh chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được. Nếu như tôi thật sự cần sự giúp đỡ của anh, tôi nhất định sẽ không ngại ngùng gì đâu. Tống Dật Hiên, anh là người bạn tôi tin tưởng nhất, tôi chỉ mong anh sống mạnh khỏe, anh có biết không?”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan đây sự quan tâm, Tống Dật Hiên liền gật đầu.
“Ừ ừ, tôi nghe cô cả, bây giờ tôi về nghỉ ngơi. Cô cũng phải nghe lời tôi, dưỡng bệnh thật tốt, tôi không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ ốm đau của cô”
“Yên tâm đi, tôi biết mà!”
Nụ cười của Thẩm Hạ Lan vô cùng đơn thuần và chân thành.
Mặc dù Tống Dật Hiên không muốn rời khỏi, nhưng mà vẫn là quay người rời đi.
Lúc đi ra khỏi phòng bệnh, Lam Tử Thất và Hoäc Chấn Đình đang nói gì đó, trông rất là vui vẻ.
Tống Dật Hiên nhìn họ nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi”
“Yên tâm đi”
Lam Tử Thất tinh nghịch chớp chớp mắt với anh †a, làm Tống Dật Hiên giật mình.
Thái độ của người phụ nữ này đối với anh ta hình như có sự thay đổi rồi.
Anh ta không nghĩ nhiều, bèn rời đi.
Lam Tử Thất nhanh chóng đi vào phòng, Hoắc.
Chấn Đình cũng theo sau nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn tâm trạng cô không tệ, lúc này mới yên tâm.
“Cô không sao là tốt, cô cũng không biết, hôm qua dọa chết chúng tôi rồi”
Sự quan tâm của Hoắc Chấn Đình là thật.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Cảm ơn đã quan tâm, khiến mọi người lo lắng rồi”
“Biết người bắt cóc cô là ai chưa?”
Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện trong câu lạc bộ nhà họ Hoắc, Hoäc Chấn Đình luôn cảm thấy đây không phải là sự cố, cũng không phải là trùng hợp, anh †a rất muốn điều tra ra gì đó, nhưng lại không có kết quả.
“Không biết nữa, thực tế mấy ngày đó chỉ có một mình tôi ở trong căn phòng đó, không ai quan tâm tôi, cũng không ai nói chuyện với tôi, nên tôi thật sự không biết ai đã bắt cóc mình, nhưng mà người đàn ông lúc đó đúng là cao thật, có lẽ cao hơn tôi khoảng một cái đầu”
Thẩm Hạ Lan cố gắng nhớ lại, nhưng cũng có thêm bất kì manh mối nào.
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Hoắc Chấn Đình ít nhiều có chút nản lòng.
“Tôi không có nói chuyện cô bị thương nhập viện cho bà cụ nghe. Bây giờ sức khỏe bà ta không tốt, cho nên “Tôi hiểu mà, cũng không cần nói với bà ta”
Thái độ của Thẩm Hạ Lan đối với bà cụ Hoắc trước giờ luôn lạnh lùng như vậy.
Không còn cách nào, từng bị người ta làm bị thương như vậy, bây giờ cũng không có cách nào hâm nóng lại.
Hoắc Chấn Đình còn muốn nói gì đó, Lam Tử Thất liền mở miệng.
“Được rồi, qua lâu như vậy rồi, Hạ Lan có lẽ cũng mệt rồi, để cậu ấy nghỉ ngơi tí đi. Còn về những chuyện khác, mấy người đi điều tra là được. Ở Hải Thành, các người cũng xem như là có tiếng tăm đúng không? Muốn điều tra chuyện như vậy có lẽ cũng không quá khó?”
Lời của Lam Tử Thất khiến Hoắc Chấn Đình xấu hổ.
Nếu như không khó, anh ta cũng không cần phải khó chịu như vậy rồi!
Bây giờ trách là trách ở việc họ có thế lực lớn như vậy nhưng lại không điều tra ra gì cả!