Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng, ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Đừng có nghĩ con gái của chúng ta xấu xa như thế, có tâm cơ như thế. Nghê Nghê nhìn thấu cục diện này, chỉ là không hi vọng tình hữu nghị hiện tại của chúng ta bị người khác cố ý phá hỏng mà thôi.”
“Phá hỏng hả? Sao lại nói như vậy, chẳng lẽ đại ca bị điều tra có liên quan tới chúng ta.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên thắt chặt.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn khẽ nheo lại, thấp giọng nói: “Có lẽ là có, mà có lẽ là không, nhưng mà ai biết được có người nào đó châm ngòi hay không chứ, tình cảm của anh và đại ca, Tô Nam với Lương Tử đương nhiên có thể tin tưởng lẫn nhau, nhưng mà phụ nữ thì sao, người nhà thì sao? Xảy ra chuyện như vậy, đúng là đại ca bởi vì chuyện của anh cho nên mới bị dính vào, bây giờ gặp người nhà một lần cũng không được. Nếu như lúc này ai nói gì đó với bọn người chị dâu và Trạm Dương, ai có thể đảm bảo người trong gia đình với hai đứa nhỏ sẽ suy nghĩ cái gì?”
“Không có khả năng, hiện tại không phải là người nhà họ Trạm đều..."
Thẩm Hạ Lan đột nhiên im lặng.
Cô nhớ tới trước kia An Nhiên nhờ mình vận dụng thế lực Ám Dạ, cô cũng nhớ cách đây không lâu đến nhà họ Trạm biết được chuyện nhà họ Trạm bị gắn máy nghe lén.
Theo lý thuyết mà nói, bọn người An Nhiên bị giám sát, không có khả năng cho phép gặp mặt người khác, nhưng mà Thẩm Hạ Lan mượn cớ đi chúc tết lại có thể được cho vào.
Không chỉ có như thế, còn nói mấy câu với An Nhiên.
Bây giờ còn đón Nghê Nghê ra ngoài, sau đó liền có một chiếc xe không biết là của ai đi theo đằng sau...
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên lộp bộp.
Bàn tay đang nắm ống tay áo của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại nắm chặt hơn, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Có phải Nghê Nghê nhà chúng ta bị người khác chú ý tới.”
Diệp Ân Tuấn thật sự thấy đau lòng, đau lòng cho sự thông minh của Thẩm Hạ Lan, đau lòng tình cảnh của con mình, nhưng mà bây giờ đã bị cuốn vào trong vòng xoáy này, anh chỉ có thể dùng hết tất cả mọi thứ mà che chở cho bọn họ cẩn thận.
Thấy Diệp Ân Tuấn không nói chuyện, Thẩm Hạ Lan biết là mình đã đoán đúng rồi.
Mồ hôi lạnh toát ra.
“Chiếc xe không biết tên theo dõi Nghê Nghê, không phải cho rằng Nghê Nghê mang theo thứ gì đó ra khỏi nhà họ Trạm, muốn xem xem Nghê Nghê muốn giao cho ai, hoặc là nói bọn họ vẫn luôn nghi ngờ chúng ta.”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhìn Diệp Nghê Nghê đang ngủ say ở trên giường, ánh mắt phức tạp không thôi.
“Anh không biết, anh chỉ biết là mặc kệ Nghê Nghê đã đồng ý cái gì, anh đều sẽ dốc hết toàn lực mà bảo vệ cho con bé, tuyệt đối không để bọn em bị một chút tổn thương nào.”
Lòng của Thẩm Hạ Lan lập tức vô cùng nặng nề.
“Vậy chúng ta có thể ra ngoài du lịch được không?”
“Đi chứ, không đi thì Nghê Nghê làm sao bây giờ?”