Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn khó mà trả lời.
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của vợ mình, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nâng mặt của cô lên, thâm tình nói: “Không có, anh vẫn sẽ lấy em, nhưng mà có thể là anh sẽ không lãng phí thời gian ba năm đó, anh sẽ nâng em trong lòng bàn tay ngay từ giây phút đầu, sẽ không sống uổng phí ba năm đó.”
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên chua xót.
“Đầu đã là vợ chồng rồi, còn nói mấy lời buồn nôn như thế.”
“Anh chỉ nói thật thôi, bây giờ anh càng ngày càng cảm thấy thời gian ở bên cạnh em quá ít, mặc dù chúng ta đã kết hôn tám
năm, nhưng mà thời gian chân chính ở bên nhau cũng chỉ mới hơn một năm mà thôi, so sánh với những cặp vợ chồng bình thường đúng là chưa được hưởng thụ quá nhiều sự dịu dàng, đây chính là Diệp Ân Tuấn anh nợ em.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất có lỗi.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Trong chuyện tình cảm không có ai là nợ ai, em chỉ biết là em thích anh, còn thích anh hơn là so với thích em. Em muốn ở cùng với anh, mặc kệ sau này cuộc sống với anh như thế nào, mưa to gió lớn như thế nào, đối với em mà nói, chỉ cần có thể đứng bên cạnh anh, bầu bạn với anh, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của em.”
“Đồ ngốc này, không thể tìm được một người phụ nữ nào ngốc như em trên đời, biết rõ là đi theo anh sẽ gặp gió tanh mưa
máu, nhưng mà em vẫn cố chấp như thế, em như thế này làm cho anh không thể buông tay.”
“Vậy thì đừng có buông tay, hãy luôn nắm lấy tay của em, đi đến tận cùng cuộc đời, đi đến lúc sông cạn đá mòn, đến vĩnh cửu.”
“Được.”
Lời đồng ý của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy ấm lòng.
Hai người không thèm quan tâm tới ánh mắt của người khác, tay nắm tay, tiếp tục đi ra phía trước.
Ở đây, bọn họ chính là vua chúa.
Lúc trước không muốn va chạm với bọn người tham mưu Từ, chỉ là không muốn chọc giận người ở phía trên, dù sao thì vẫn
phải chừa lại chút mặt mũi. Nhưng mà tham mưu Từ đã dám nổ súng ở bên đường, sau lưng Diệp Ân Tuấn có Mặc Trì làm chỗ dựa, anh còn sợ cái gì nữa chứ?
Điều mà Diệp Ấn Tuấn sợ hãi duy nhất đó chính là liên lụy đến Thẩm Hạ Lan, nhưng mà nhìn người phụ nữ kiên định ở bên cạnh, người phụ nữ mà kể từ khi kết hôn với anh, chưa từng dao động một lần nào, anh không thể nhịn cười.
Anh sẽ cố gắng bảo vệ cho Thẩm Hạ Lan thật tốt, nếu như thật sự có chuyện gì đó, lên thiên đường hay xuống địa ngục, anh
đều ở bên cạnh cô là được.
Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Ân Tuấn cũng không lo lắng gì nữa.
Hai người giống như là một cặp tình nhân bình thường đi dạo ở trên đường.
Trong quán cà phê bên cạnh truyện đến tiếng đàn dương cầm du dương.
Thẩm Hạ Lan hơi dừng lại một chút, cô cười nói: “Em còn nhớ là lúc anh ở trường học đã từng đàn một khúc dương cầm, là bài "Thư gửi Elise" của Beethoven.”
“Em thích nghe hả?”
Diệp Ân Tuấn đều đã quên hết rồi.
Đúng là anh đã từng đàn dương cầm trong trường học.
Đối với con cái nhà giàu như bọn họ, đàn dương cầm chính là một môn học bắt buộc, mà anh học cũng coi như không tệ. Chỉ có điều là sau khi tòng quân, rất ít khi đàn, sau khi bước vào kinh doanh thì cũng không còn phần lịch sự tao nhã ấy nữa.
Bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lại nhìn thấy thần sắc ở trong mắt của Thẩm Hạ Lan, anh không khỏi mở miệng.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Em muốn nghe.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trên thế giới này không có gì có thể so sánh với nụ cười của Thẩm Hạ Lan.
Chỉ cần cô cười, cho dù cô có muốn sao ở trên trời, Diệp Ấn Tuấn cũng có thể nghĩ biện pháp hái xuống cho cô.
Bởi vì nụ cười của cô chính là nụ cười xinh đẹp nhất trên đời này.
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong quán cà phê.
Anh đột nhiên lại hỏi: “Anh nhớ là lúc đó em đàn dương câm cũng không tệ mà.”
“Cũng được, đã lâu rồi không đàn.”
“Đến đây, hai người chúng ta đàn cùng nhau.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan bất ngờ.
“Em với anh?”
“Không phải à? Mợ Diệp, mời em."
Diệp Ân Tuấn phong độ đưa tay ra với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lập tức khẩn trương.
“Có, có lẽ là em sẽ không theo kịp tiết tấu của anh, em sợ là anh sẽ bị loạn nhịp.”
“Có anh ở đây, em sợ cái gì chứ?”
Có lẽ là ánh mắt của Diệp Ân Tuấn quá dịu dàng, có lẽ là bầu không khí lúc này tương đối tốt, ma xui quỷ khiến, Thẩm Hạ Lan lại đưa tay cho Diệp Ân Tuấn.
Cô không biết mình bước lên sân khấu như thế nào, cũng không biết mình ngồi xuống như thế nào, cô chỉ biết xung quanh đều là hơi thở của Diệp Ân Tuấn, đôi tay thon dài nắm chặt ngón tay của cô, giọng nói êm ái vang lên bên tai.
“Mợ Diệp, em có thể mà, trên thế giới này chỉ có em mới có thể đàn đôi với anh thôi."
Giống như là có thứ gì đó rót vào trong lòng của Thẩm Hạ Lan, cô lập tức cảm thấy vô cùng tự tin.