Hình như Mặc Vân Thanh thật sự muốn giết anh ta, nên cầm chiếc ghế ở bên cạnh lên đập về phía người đàn ông.
Người đàn ông cũng không dám đánh trả, mắt thấy sắp đập trúng mình, anh ta vội mở miệng.
“Bà Mặc, tôi không có cố ý, tôi chỉ quay lại để nói cho bà biết, Quốc chủ nói gần đây không được yên ổn, nên bảo bà đừng đi ra ngoài.”
Chiếc ghế của Mặc Vân Thanh chỉ còn cách đầu người đàn ông tầm 5cm.
Mặt bà lạnh lẽo như nước, giọng nói càng ẩn chứa sự giận dữ.
“Nếu cậu dám thăm dò tôi nữa, thì tôi bảo đảm lần sau đầu cậu sẽ nở hoa.”
Người đàn ông cảm nhận được, Mặc Vân Thanh không nói đùa, tim anh đập loạn xa, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Anh luôn biết Mặc Vân Thanh đáng sợ, người phụ nữ này bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, thần kinh đã sớm không còn bình thường nữa, trước anh cũng đã có mấy người đưa cơm phải bỏ mạng rồi, Quốc chủ chỉ cho người nhà bọn họ khoản tiền an ủi rất lớn, còn mấy chuyện khác thì mặc kệ.
Tất nhiên người đàn ông không muốn nối gót theo họ, nên sau khi anh tiếp nhận nhiệm vụ này, thật ra anh cũng xem như cung kính với Mặc Vân Thanh.
Anh nhận ra chỉ cần mình đối xử lịch sự với Mặc Vân Thanh, thì bà sẽ không làm khó mình, vì hôm nay anh đã cảm nhận được điều bất thường, nên mới quay lại bắt tại trận, ai ngờ cũng vì lý do này mà chọc giận Mặc Vân Thanh.
Đừng coi thường Mặc Vân Thanh là phụ nữ, một khi bà phát điên lên thì sức lực còn mạnh hơn cả đàn ông, vừa nghĩ tới chiếc ghế ban nãy đập trúng đầu anh, nói không chừng anh sẽ vỡ đầu, trán anh liền toát mồ hôi lạnh.
“Bà Mặc, quả thật tôi đã quên mất câu này, nên mới quay lại để nói cho bà biết.”
Người đàn ông vội nói.
Mặc Vân Thanh biết anh ta không nói thật, nhưng giờ bà chẳng muốn so đo với anh ta.
Bà tiện tay ném chiếc ghế đi, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Vâng vâng vâng, tôi cút ngay đây!”
Người đàn ông lật đật bỏ chạy.
Mặc Vân Thanh nhìn phương hướng anh ta bỏ chạy rồi nhíu chặt mày.
Người đàn ông đã rời đi được một phút, nhưng Mặc Vân Thanh vẫn không nhúc nhích, tất nhiên Diệp Ân Tuấn cũng không cho Thẩm Hạ Lan ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nghĩ nếu ban nãy cô không nghe lời Diệp Ân Tuấn, rất có thể cô sẽ bại lộ, rồi bị đối phương tóm gọn.
Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy hơi sợ hãi.
Mấy phút nữa lại trôi qua, Diệp Ân Tuấn khẽ nói với Thẩm Hạ Lan: “Chúng ta có thể ra ngoài được rồi.”
“Có cần đợi thêm tý nữa không?”
Thẩm Hạ Lan hơi sợ người đàn ông kia lại quay lại, nên lo lắng hỏi.
Diệp Ân Tuấn khẽ cười lắc đầu nói: “Không sao, có lẽ anh ta đã đi rồi, lúc nãy cô Mặc dữ tợn như vậy, e rằng đã hù dọa anh ta rồi.”
“Em cũng bị dọa sợ.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, Diệp Ân Tuấn không nhịn được búng vào trán cô.
“Em nhát gan hồi nào thế?”
“Bây giờ này, có anh ở bên cạnh, thì em nhát gan nhất.”
Thẩm Hạ Lan le lưỡi, dáng vẻ tinh nghịch đó khiến Diệp Ân Tuấn hơi rung động.
Gần đây, người phụ nữ này ngày càng quyến rũ anh.
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan ra khỏi tủ.
Mặc Vân Thanh nhìn bọn họ, khẽ nói: “Cháu nhận ra rồi đúng không?”
“Vâng.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu, nhưng Thẩm Hạ Lan lại mơ màng.
“Anh nhận ra điều gì thế?”
Cô chợt cảm thấy khó hiểu trước đoạn đối thoại của Diệp Ân Tuấn và Mặc Vân Thanh.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Ân Tuấn thấy ánh mắt mơ màng của Thẩm Hạ Lan thì khẽ nói: “Lần đầu tiên khi người đàn ông đi vào có vang lên tiếng xích sắt, điều này chứng tỏ có lẽ cửa anh ta đi vào có xích sắt ngăn cản, nhưng lần thứ hai khi anh ta quay lại thì chẳng hề có, có lẽ vẫn còn lối ra hoặc lối vào thứ hai.”
“Đúng vậy, tôi luôn cho rằng ở đây chỉ có một lối ra vào, dù gì cửa chính cũng bị đóng chặt, nhưng giờ xem ra, rõ ràng tôi đã nghĩ sai rồi. Còn nữa, ban nãy người đàn ông kia cực kỳ cẩn thận, có lẽ cậu ta đã nhận ra điều khác thường ở đây, nhưng không dám làm gì tôi, nên quay về xin ý kiến của Phương Chính rồi. Giờ chúng ta đang vô cùng nguy hiểm, tôi chỉ muốn hỏi, chúng ta có thể ra ngoài không?”
Câu nói Mặc Vân Thanh nhất thời khiến hai người Thẩm Hạ Lan trở nên căng thẳng.