Cục Cưng Có Chiêu
CHƯƠNG 154: KHI MAMI GIÀ RỒI, CON CŨNG SẼ CHĂM SÓC MAMI NHƯ THẾ
“Bác sĩ, con trai tôi không sao chứ?”
Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, đứng dậy đi nhanh đến chỗ bác sĩ.
Bác sĩ nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, nói nhỏ: “Diệp Tranh tạm thời đã không sao, nhưng lần này lực cản rất mạnh và gây ra độc tố trong cơ thể Diệp Tranh. Nếu không đưa cấp cứu kịp thời, bây giờ e là không còn hơi thở nữa rồi. Thứ này bây giờ rất ít người dùng đến, nó là thứ thường được dùng trên chiến trường Đông Âu, tôi rất lo lắng, là người thế nào mà lại hạ độc thủ với một đứa trẻ như vậy?”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh ngắt.
“Bây giờ không sau rồi chứ?”
“Tạm thời đã khống chế được, có điều gần đây phải chuyên tâm điều dưỡng, mau chóng thay một lượng máu mới. Đứa trẻ còn nhỏ, để ngấm lâu trong cơ thể không có lợi cho cậu ấy.”
Lời nói của bác sĩ khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng trở nên nghiêm trọng.
“Tôi cùng nhóm máu với nó, dùng máu của tôi có được không?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên căng thẳng.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Anh Diệp, tôi biết anh rất muốn cứu con trai mình, nhưng thể chất hiện tại của anh không đủ điều kiện, bệnh viện chúng tôi không thể hi sinh một người để cứu mạng một người khác được. Nhà họ Diệp thế lực to lớn, muốn tìm được nhóm máu Rh- tôi nghĩ anh Diệp đây vẫn có cách mà. Chỉ là phải nhanh lên.”
Cái chữ “nhanh” nó như một ngọn núi lớn đè nghiến lên trái tim Diệp Ân Tuấn vậy.
Anh quả thực có thể dùng quan hệ để đi tìm nguồn máu, nhưng để thay máu triệt để, ca phẫu thuật này thật sự rất nguy hiểm.
Anh hơi lo lắng cho Diệp Tranh sẽ không thể vượt qua nổi
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn và nói: “Hãy tin Diệp Tranh, cũng tin vào chính mình, hai người đều ổn cả mà! Con cái nhà họ Diệp không có ai tệ cả.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sự kiên định trong mắt Thẩm Hạ Lan, đột nhiên cảm thấy bản thân mình không bằng một người phụ nữ.
Anh gật đầu, nhìn Diệp Tranh bị đẩy ra ngoài.
Trước đây chưa bao giờ nghĩ Diệp Tranh lại nhỏ bé như vậy, nhưng hiện tại cậu bé đang nằm trên giường bệnh, bộ dạng yếu ớt chẳng khác gì một chú mèo con đáng thương tội nghiệp.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng đau nhói.
“Bác sĩ, dù có tốn bao nhiêu nhân lực, tiền của, tôi cũng mong nó có thể bình an.”
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Lúc này, Thẩm Minh Triết và Hoắc Chấn Đình đã quay về.
Cậu chú ý bước chân nhẹ nhàng khi nhìn thấy Diệp Tranh, nhỏ giọng hỏi: “Mami, Diệp Tranh có sao không?”
“Không sao, nhưng con không được chơi đùa quá trớn với em, sức khỏe của em không tốt lắm.”
Thẩm Minh Triết ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Tranh được đưa đến một phòng bệnh riêng biệt, người nhà họ Hoắc và họ Diệp thay nhau chăm sóc.
Đối với sự quan tâm của Hoắc Chấn Đình, Diệp Ân Tuấn không nói tiếng cảm ơn, nhưng trong ánh mắt anh vẫn có một chút cảm kích thoáng qua.
Có thể cho phép nhà họ Hoắc bước vào phòng bệnh đặc biệt chứng tỏ Hoắc Chấn Đình rất quan tâm đến nhà họ Diệp, bất kể là gì lý do gì, phần tình cảm này Diệp Ân Tuấn sẽ ghi nhớ.
“Cậu Hoắc, cậu vất vả rồi.”
“Không sao, dù sao cũng không phải là vì anh.”
Có vẻ như Hoắc Chấn Đình chỉ là không muốn nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, câu sau có ý đặc biệt, hơn nữa còn nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn tức giận, nhưng lại cười nói: “Cái gì của tôi thì cuối cùng vẫn là của tôi, không phải của cậu, lo lắng cũng vô ích, cậu Hoắc, khuyên cậu một câu, chân trời nơi nào không có cỏ thơm.”
“Nhưng tôi chỉ yêu mãi một nhành hoa, Tổng giám đốc Diệp không cần nói nhiều.”
Trận đấu giữa Hoắc Chấn Đình và Diệp Ân Tuấn, bất phân thắng bại.
Hai người đàn ông xuất sắc cùng nhau xoay người rời đi, một nam một bắc, không liên quan gì nhau, nhưng lại vì một người phụ nữ mà cứ quấn lấy nhau.
Thẩm Hạ Lan đã vẫn luôn ở trong phòng bệnh với Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết.
Sở Anh Lạc bây giờ không ở bên cạnh Diệp Tranh, nếu giờ đây cô ta không xuất hiện, thì Diệp Tranh đúng là quá đáng thương.
Thẩm Minh Triết có hơi đói, Diệp Ân Tuấn đưa cậu đi ra ngoài ăn, Thẩm Hạ Lan nhất định muốn ở lại, Diệp Ân Tuấn cũng không miễn cưỡng.
Khi Thẩm Hạ Lan là người duy nhất còn lại trong phòng bệnh, cô nhìn Diệp Tranh nằm trên giường, trong lòng ít nhiều cũng hơi thương xót.
Tuy nhiệt độ cơ thể của Diệp Tranh đã hạ bớt, nhưng toàn thân vẫn còn đẫm mồ hôi.
Thẩm Hạ Lan tìm một chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau người cho Diệp Tranh để cậu bé thoải mái một chút.
Trong cơn mơ màng, Diệp Tranh âm thầm gọi mẹ, từng tiếng từng tiếng như cắt xé ruột gan.
Thẩm Hạ Lan không biết Sở Anh Lạc nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ có biểu hiện như thế nào, nhưng cô lại rất đau lòng.
Đứa trẻ này thật đáng thương.
Thẩm Hạ Lan nằm lên giường bệnh ôm Diệp Tranh vào lòng.
Cảm nhận thấy hơi ấm quen thuộc, Diệp Tranh dần dần bình tĩnh lại.
Khi Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Minh Triết về thì nhìn thấy Diệp Tranh đang ngủ ngon lành trong vòng tay của Thẩm Hạ Lan.
Cánh tay Thẩm Hạ Lan có hơi tê, nhưng Diệp Tranh lại vô thức nắm lấy vạt áo cô không buông. Để Diệp Tranh có thể yên tâm, Thẩm Hạ Lan cũng chiều cậu bé, suy cho cùng tê một hồi cũng mất cảm giác rồi.
Thẩm Minh Triết nhìn thấy Diệp Tranh nằm trong vòng tay của Thẩm Hạ Lan, có phần bất mãn, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát.
Cậu nghĩ đến bệnh của Diệp Tranh, nghĩ đến Diệp Tranh là em họ của mình. Cậu từng nói rằng cậu phải bảo vệ cho Diệp Tranh, bây giờ cùng cậu tận hưởng tình yêu và sự quan tâm của mẹ, cũng coi như là có phúc cùng hưởng đi?
Thẩm Minh Triết điều chỉnh lại tâm lý của mình và đến ngồi cạnh Thẩm Hạ Lan, đưa hộp cơm trong tay cho Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, mẹ có đói không? Mẹ có muốn con đút cho mami ăn không?”
“Không cần, Minh Triết, mẹ vẫn chưa đói, đợi đến khi Diệp Tranh tỉnh dậy mẹ sẽ ăn. Con và ba về nhà trước đi.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn đang lo lắng cho Diệp Tranh, nhưng trong tình huống này, anh ở lại đây cũng không có ích gì, anh phải đi tìm máu cho Diệp Tranh.
Diệp Ân Tuấn cũng biết mình nên làm gì vào lúc này, nhưng Thẩm Minh Triết có nói gì cũng không chịu về.
Nhìn thấy thái độ kiên định của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn thì thào: “Để nó ở lại đi, chỉ là cực khổ cho em thôi.”
“Không sao, Diệp Tranh là đứa trẻ đáng thương, không có mẹ ở bên, tôi thấy rất khó chịu.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn nhớ đến Sở Anh Lạc.
Anh không biết ngày mai Sở Anh Lạc sẽ đưa ra lựa chọn gì, nhưng không cần thiết phải nói điều này với Thẩm Hạ Lan ngay bây giờ.
“Tôi sẽ để Tống Đình ở lại, cần việc gì cứ căn dặn cậu ấy là được.”
“Ừm.”
“Đừng để mình đói, nếu không tôi sẽ tự đút cho em.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thức ăn, có phần đau khổ.
“Tôi biết rồi, lát nữa sẽ ăn.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nhưng vẫn không buông Diệp Tranh ra.
Diệp Ân Tuấn lại nhìn Diệp Tranh, sau đó quay người rời đi.
Thẩm Minh Triết không quậy cũng không khó chịu, cũng không hỏi han gì, rất ngoan ngoãn ngồi sang một bên, lấy điện thoại di động ra chơi.
Nói là chơi, nhưng Thẩm Hạ Lan liếc xem, toàn là tất cả những mã số mà cô không thể hiểu được.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi xấu hổ.
So với con trai của mình, cô thực sự giống như một thứ phế thải.
Thời gian trôi qua, sắc trời dần dần tối sầm lại.
Thẩm Minh Triết chơi đùa mệt mỏi, nhìn thấy Diệp Tranh vẫn giữ chặt Thẩm Hạ Lan, thì thào nói: “Mami, mami ăn chút gì đi.”
Thẩm Hạ Lan không thể mở to mắt nhìn con trai, nhưng cậu vẫn không quên bảo cô ăn chút gì đó, trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất ấm áp.
“Được rồi, bây giờ mẹ có hơi bất tiện, con đút cho mẹ ăn được không?”
“Dạ!”
Thẩm Minh Triết trèo lên giường, cầm hộp cơm đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, cẩn thận đút cho Thẩm Hạ Lan giống như cô đã đút cho cậu ăn khi còn nhỏ vậy.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng rất an ủi.
Cũng may là cô sinh được hai đứa con này, nếu không sẽ hối hận rất nhiều.
Thẩm Minh Triết lấy khăn giấy bên cạnh ra lau từng chút canh trên khóe miệng Thẩm Hạ Lan, cậu thì thào: “Mami ơi, khi mami già rồi, con cũng sẽ chăm sóc mami như thế này.”
“Tốt! Con trai của mẹ là đứa con hiếu thảo nhất trên đời!”
Hình ảnh mẫu từ tử hiếu này đã khắc sâu trong tâm trí Thẩm Hạ Lan.
Sau khi Minh Triết cho Thẩm Hạ Lan ăn xong, hai mắt sắp mở không nổi.
Thẩm Hạ Lan biết cậu mệt mỏi, cười nói: “Nào, đến bên cạnh mẹ, hôm nay ba người chúng ta ngủ chung một chiếc giường được không?”
“Dạ! Nhưng mà mami không mệt sao?”
Thẩm Minh Triết có hơi lo lắng về Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cánh tay của mình giống như mất đi cảm giác vậy, nhưng cô vẫn cười nói: “Mẹ là người mạnh mẽ nhất, mãi mãi cũng không thấy mệt.”
“Mami lừa con, cô giáo nói con người ai cũng biết mệt. Nếu mami mệt thì hãy nghỉ ngơi một chút đi, đặt Diệp Tranh xuống.”
“Không sao đâu, mẹ có thể chịu được, mau ngủ đi, con đã lâu không ngủ với mẹ rồi đúng không? Thế nào? Con có cần mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ không?”
“Không, con đã lớn rồi, mami cũng rất mệt rồi, con sẽ tự mình ngủ.”
Thẩm Minh Triết cởi giày trèo lên giường, yên lặng nằm bên phải Thẩm Hạ Lan.
Có đứa con hiểu chuyện như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất may mắn.
Cô đưa chăn bông đắp cho Thẩm Minh Triết, nhẹ nhàng vỗ về cậu, hát bài hát mà cậu yêu thích trước khi đi ngủ.
Mi mắt Thẩm Minh Triết càng ngày càng nặng, cuối cùng cậu cũng thiếp đi.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười dịu dàng, vừa quay đầu lại phát hiện không biết Diệp Tranh đã tỉnh lại từ lúc nào, đang chớp chớp mắt nhìn Thẩm Hạ Lan, đôi mắt trong sáng long lanh khiến người ta hơi thương xót.
“Tỉnh rồi à? Con thấy thế nào? Có muốn dì gọi bác sĩ không?”
Giọng của Thẩm Hạ Lan rất nhẹ nhàng.
Diệp Tranh vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Dì, vừa rồi dì hát bài gì cho anh ấy nghe vậy? Nghe rất hay.”
“Đây là một bài hát ru, trước khi ngủ thường hát, mẹ con chưa từng hát cho con nghe sao?”
Diệp Tranh lắc đầu, hơi cô đơn nói: “Mami trước giờ rất bận, từ nhỏ đến lớn chỉ có người giúp việc là ở bên cạnh con nhiều nhất thôi, chỉ khi nào daddy về mami mới ở bên cạnh con, những khi khác đều không có, chứ đừng nói là hát ru cho con ngủ. Dì ơi, con cảm thấy lão đại thật hạnh phúc, nếu như dì là mẹ con thì tốt biết mấy”
Câu này khiến Thẩm Hạ Lan rất buồn.
“Con ngoan, con rất là ngoan, ông trời nhất định sẽ đoái hoài đến con mà.”
“Con chỉ muốn dì chăm sóc cho con thôi, được không?”
Diệp Tranh nằm trong vòng tay của Thẩm Hạ Lan, cảm thấy mùi hương trên người cô khác với Sở Anh Lạc, không có mùi nước hoa hăng hắc, nhưng mùi xà phòng thoang thoảng khiến Diệp Tranh rất thích.
“Dì ơi, dì ở bên cạnh con mãi như thế này được không?”
Có lẽ do cậu ấy bị bệnh, nên đặc biệt mỏng manh, dường như xem Thẩm Hạ Lan thành ngọn cỏ cứu mạng mình, sự ỷ lại và mong đợi ấy khiến Thẩm Hạ Lan không thể nào nói lời từ chối được.
“Được rồi, dì sẽ ở cùng con. Bây giờ con ngoan ngoãn ngủ với Minh Triết. Dì đi tắm đã nhé?”
Thẩm Hạ Lan thực sự cảm thấy nửa người tê dại.
Diệp Tranh gật đầu hiểu chuyện, rời khỏi vòng tay của Thẩm Hạ Lan và lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Thẩm Minh Triết.
Đúng lúc này, di động của Thẩm Hạ Lan vang lên.