“Đây được gọi là Cửu Long Trì, nghe nói là Long Vương có chín người con trai, bởi vì phạm phải thiên điều cho nên bị phạt chuộc tội ở đây. Sau này nơi đây phát sinh ra nạn hạn hán, dân chúng lầm than, long vương muốn mưa nhưng mà lại không có chỉ lệnh của ngọc đế, chỉ có thể nhìn dân chúng chịu khổ. Nhà nhà đều khô cạn, trẻ em và phụ nữ bởi vì khô hạn mà qua đời không ít, có rất nhiều người dân đến đây cầu xin, hi vọng là có thể được phù hộ. Lúc Cửu Long chuộc tội ở đây đã được bách tính cung phụng hương hỏa mấy chục năm, cho nên chín người bọn họ thương lượng với nhau, bay thẳng lên trời, mang theo kỳ quang dị cảnh, rốt cuộc cũng đã để bầu trời mưa xuống. Dân chúng reo hò không thôi, ở nơi chín con rồng nằm đã xuất hiện chín cái ao, cho nên được gọi là Cửu Long Trì, ý nghĩa là để tưởng nhớ bọn họ.”
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói.
Giọng nói của anh vô cùng dễ nghe, lúc kể chuyện sẽ lại mang theo một tia khàn khàn quyến rũ, không khỏi làm Thẩm Hạ Lan rơi vào mê say.
“Kết quả chín con rồng đó như thế nào, Ngọc Đế có trừng phạt họ không?”
Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, vẻ mặt khẩn trương hỏi thăm.
Diệp Ân Tuấn lại sững sờ, nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, trong lòng hơi động một chút.
Vốn dĩ đây là truyền thuyết, thậm chí còn có thể nói là một câu chuyện bịa đặt để hấp dẫn du khách đến ngắm cảnh, không ngờ rằng cô gái ngốc nghếch này lại cho là thật.
“Có bách tính cung phụng hương hỏa, lại có bách tính cầu tình, chắc là không có chuyện gì đâu. Chỉ là một truyền thuyết mà thôi, phần cuối như thế nào ai cũng không quan tâm, không phải à?”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Cô nhìn chín cái ao này, ngồi xổm người xuống nắm tay lại bỏ vào trong ao, nước lạnh buốt làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kéo tay của cô ra ngoài.
“Mặc dù ở đây không lạnh bằng Hải Thành, nhưng mà dù sao cũng là mùa đông, em không cần xương nữa hả?”
Diệp Ân Tuấn quát một tiếng, Thẩm Hạ Lan lại thấy ấm lòng.
Ôm lấy eo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Diệp Ân Tuấn, nơi này không có tình yêu tươi đẹp hả?”
“Câu chuyện tình yêu hả? Em muốn nghe cái gì? Đổng Vĩnh cùng với Thất Tiên Nữ, ở đây không có tài liệu.”
Thẩm Hạ Lan bật cười một tiếng.
“Đi thôi, bọn nhỏ sắp tới trước mặt chúng ta rồi kìa.”
Hai người lại lên đường.
Lúc bắt đầu, Diệp Nghê Nghê còn có chút oán trách không cam tâm tình nguyện, nhưng mà sau khi bị Diệp Minh Triết và Diệp Tranh lôi kéo, lại phát hiện phong cảnh nơi này đặc biệt xinh đẹp, cô bé đều trở nên hưng phấn.
Trên đường đi cứ líu ríu hỏi thăm.
Diệp Minh Triết có hơi yên tĩnh, vẫn luôn coi chừng Diệp Nghê Nghê bị té, Diệp Tranh thì xung phong làm người dẫn đường, cậu bé giới thiệu một vài loại dược liệu xuất hiện dọc theo đường đi.
“Anh Tranh, anh thật là lợi hại!”
Diệp Nghê Nghê không hề keo kiệt khen ngợi, làm Diệp Tranh cảm thấy có chút xấu hổ.
“Đâu có đâu, anh chỉ là đọc sách nhiều thôi.”
“Vậy thì cũng hay lắm rồi, em đọc sách là đã muốn ngủ.”