Trong lòng ngực Thẩm Hạ Lan tràn ngập lửa giận, giống như dung nham núi lửa thiêu đốt dữ dội.
Hoắc Chấn Đình thấy Thẩm Hạ Lan chậm chạp mãi không đi vào, sợ là cô bị gió tuyết ở bên ngoài làm bị cảm, vội vàng nói: “Hạ Lan, có chuyện gì thì vào trong đây mà nói, ở ngoài ban công lạnh lắm.”
Có lạnh không?
Thẩm Hạ Lan không cảm thấy lạnh.
Lúc này cô mới phát hiện cơn giận của mình lại dâng cao như thế.
Sự quả quyết của Tiêu Nguyệt đáng hận, nhưng mà lúc biết thiếu chút nữa là Tiêu Nguyệt qua đời, dường như là Thẩm Hạ Lan thấy được Tiêu Ái trong ngọn lửa.
Vĩ đại như thế, xinh đẹp như thế, nhưng mà lại quyết tuyệt như thế.
Tại sao đều là con của nhà họ Tiêu, đều là song sinh, vậy mà lại có tính cách và cuộc đời khác nhau như thế?
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhói.
Cô nhận thấy Hoắc Chấn Đình muốn đi ra bên này, nghĩ tới sức khỏe của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan vẫn hít sâu một hơi, mở cửa ban công rồi đi vào.
“Hạ Lan..."
“Chú út, sao chú lại biết Tiêu Nguyệt xảy ra chuyện, chú vẫn đang thăm dò bọn cháu, chú sợ là bọn cháu ra tay với bà ấy?”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan phát lạnh, làm cho Hoắc Chấn Đình có chút sợ hãi.
“Hạ Lan, chú không muốn phải giám sát cháu, chỉ là muốn biết được vị trí của chú hai từ chỗ bà ta. Lúc trước không nói với cháu chuyện của chú hai, chú tự mình theo dõi Tiêu Nguyệt gắt gao cũng là vì mục đích này.”
“Nhưng mà lúc Tiêu Nguyệt bị giết, người của chú út làm cái gì mà không lập tức ngăn cản?”
Câu hỏi này của Thẩm Hạ Lan làm Hoắc Chấn Đình hơi sững sờ.
Cuối cùng, cô vẫn để ý Tiêu Nguyệt.
Mặc dù biểu lộ và hành vi đều làm cho người ta cảm thấy là cô ghét Tiêu Nguyệt, thậm chí chính cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà một khi Tiêu Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, thậm chí là còn nóng nảy.
Hoắc Chấn Đình ý thức được điểm này, đột nhiên phát hiện tình cảm thật sự của Thẩm Hạ Lan, không khỏi thấy đau lòng.
“Hạ Lan, đó là Ám Dạ của cháu, cháu là người ở ngoài sáng, chú ở trong tối, Tiêu Nguyệt là ở địa bàn của cháu, làm sao chú có thể làm khách lấn át chủ nhà được chứ? Với lại chú chỉ vì thông qua bà ấy để tìm chú hai của cháu, nhưng mà không ngờ lại cản trở hành động người của cháu, thậm chí còn có ảnh hưởng tới người của cháu.”
Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết là mình giận chó đánh mèo.
Đúng vậy đó.
Giận chó đánh mèo.
Đã lâu lắm rồi tâm trạng như thế này chưa từng xuất hiện.
Thế mà cô lại vì Tiêu Nguyệt mà giận chó đánh mèo lên chú út của mình?
Cô bị điên rồi.