Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đứa con vô duyên đó của mình, không khỏi có hơi chua xót trong lòng.
“Có thể ăn là phúc.”
Bạch Tử Đồng không có bỏ qua sự thương cảm trong đáy mắt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: "Cậu đã có hai đứa con trai một cô con gái rồi, không cần phải sinh nữa. Anh hai cũng là vì tốt cho cậu.”
"Tớ biết.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững cười một tiếng.
Tiêu Niệm Vi cũng dẫn hai bảo bối đến rồi, khi Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng nhìn thấy thì đều mỉm cười.
“Đây là làm sao vậy? Mặt và cổ đỏ vậy?”
Thẩm Hạ Lan trêu.
Tiêu Niệm Vi có chút bực tức nói: “Còn có thể làm sao, bị chó cắn.”
“Nói anh là chó, vậy em là cái gì?”
Lương Thiệu Cảnh rõ ràng rất xuân phong đắc ý.
“Cút.”
Tiêu Niệm Vi lườm anh ta, kéo Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng vào phòng.
Ba người phụ nữ cùng chơi, bọn họ nói nói cười cười, chờ An Nhiên đến.
Diệp Ân Tuấn dẫn Tô Nam đến chỗ Diệp Minh Triết, thuê riêng một phòng cho Diệp Minh Triết, Tô Thanh ở một bên trông.
“Ra ngoài đi, con gái của tôi ở đây anh còn có cái gì không yên tâm chứ?”
Tô Nam trực tiếp kéo Diệp Ân Tuấn ra ngoài.
Lương Thiệu Cảnh châm một điếu thuốc, thấy Diệp Ân Tuấn đi ra rồi, mỉm cười hỏi: “Nghe nói anh đang báo cáo chuyển việc.”
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn anh ta, hờ hững nói: “Nhìn bộ dạng vui sướng khi người khác gặp nạn như cậu, muốn luyện sao?”
“Đi thôi?”
Lương Thiệu Cảnh thật sự có dự định đó.
Hai người đến phòng gym, bắt đầu vật lộn.
Khi Trạm Dực và An Nhiên đến, An Nhiên đi thẳng đến phòng của Thẩm Hạ Lan, Trạm Dực nghe nói Tô Nam đang làm tư vấn tâm lý cho Diệp Minh Triết, cũng không dám quấy rầy, nghĩ một lát thì gõ cửa phòng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan bọn họ hơi ngẩn người.
An Nhiên cười rồi nói: “Vị đó của nhà tôi, đoán chắc đến xin lỗi cô.”
“Hả? Xin lỗi?”
Thẩm Hạ Lan có hơi mờ mịt.
Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng có hơi tò mò, Tiêu Niệm Vi đi thẳng ra mở cửa.
Trạm Dực có hơi băn khoăn hỏi: “Tôi vào trong có tiện không?”
“Thủ trưởng Trạm cảm thấy tiện thì chúng tôi tự nhiên không có lời gì để nói.”
Tiêu Niệm Vi cười nhạt, có điều rõ ràng có chút khiêu khích.
Trạm Dực ho một tiếng, mượn che đậy sự lúng túng và mất tự nhiên của mình.
Anh ta đi vào, liếc nhìn An Nhiên, sau đó lại nhìn sang Thẩm Hạ Lan, trịnh trọng cúi người trước cô, hành vi này đã dọa Thẩm Hạ Lan sợ hãi.
“Anh cả, anh đây là làm cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức đứng dậy, nhưng bị An Nhiên kéo lại.
“Cứ ngồi, lễ xin lỗi này, cô phải nhận.”
Tuy An Nhiên nhìn trông nhỏ nhắn dễ thương, nhưng sức lại không nhỏ. Thẩm Hạ Lan bị cô ta kéo lại thì sững ra không nhúc nhích được.
Trong lòng cô không khỏi kinh hãi.
Xem ra An Nhiên cũng không phải là một người phụ nữ đơn giản.