“Đừng, đừng mà! Chủ nhân, tôi cầu xin ông đừng đối xử với Phương Nguyên như vậy, đời này của tôi đã bán cho ông rồi, ông kêu tôi sống cũng được chết cũng được, tôi không oán giận chút nào. Nhưng mà Phương Nguyên thì không được, nó vô tội mà, chủ nhân, nó vô tội.”
Tiêu Nguyệt lập tức kích động.
Bà ta lại bò đến chân của người đàn ông, hèn mọn nắm lấy ống quần của người đàn ông mà cầu xin.
Thẩm Hạ Lan chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thấp hèn của Tiêu Nguyệt.
Lúc này, Tiêu Nguyệt rất lạ lẫm, giống như là một người không có lòng tự trọng, nhưng mà rõ ràng là cảm giác mang đến cho bất cứ người nào đều không phải là như thế này.
Thẩm Hạ Lan không nói được trong lòng của mình có tư vị gì, chỉ cảm thấy lòng ngực nghẹt thở đến khó chịu.
Người đàn ông nâng cằm của Tiêu Nguyệt lên, làm cho bà ta không thể không nhìn về phía ông ta.
“Vô tội hả? Trong người của nó có dòng máu nhà họ Tiêu là đã không vô tội rồi.”
"Vậy tại sao lúc trước lại không giết tôi đi? Nếu như giết tôi thì thằng bé sẽ không ra đời, trong người thằng bé sẽ không chảy dòng máu nhà họ Tiêu."
Tiêu Nguyệt đột nhiên lại nổi giận.
Lúc này, bà ta chỉ là một người mẹ.
Hoặc là nói, bốn chữ người nhà họ Tiêu đã kích thích dây thần kinh của bà ta, làm cho bà ta không có cách nào tha thứ.
Bà ta giống như là một con sư tử con bị chọc giận, hận không thể nhào tới cắn người đàn ông một cái, cho dù có kéo xuống một miếng da cũng được.
Người đàn ông lại trở nên hưng phấn đối với hành động của Tiêu Nguyệt.
“Nổi giận hả? Đã nhiều năm như vậy rồi, có biết tại sao tôi không bỏ qua cho bà không hả? Bởi vì vẻ mặt này của bà làm cho tôi cảm thấy rất hưng phấn.”
Nói xong, người đàn ông trực tiếp đẩy ngã Tiêu Nguyệt trên mặt đất, trong nháy mắt xé rách quần áo của Tiêu Nguyệt, không để ý đến tiếng kêu khóc và sự phản kháng của Tiêu Nguyệt, không có bước dạo đầu gì mà liền xâm chiếm Tiêu Nguyệt.
“Buông tôi ra, buông ra!”
Tiêu Nguyệt khóc khàn cả giọng, dáng vẻ bất lực đó, vẻ mặt đau đớn kích thích mỗi một tế bào thần kinh của Thẩm Hạ Lan.
Đây là dì cả của cô.
Cho dù Tiêu Nguyệt có làm cái gì, bây giờ cô chỉ biết bà ta là người nhà họ Tiêu, là đứa con gái còn lại của ông ngoại.
Thẩm Hạ Lan muốn không quan tâm mà lao ra ngoài, lại bị người ta giữ chặt thân thể.
Cô đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Diệp Ân Tuấn đã đứng sau lưng cô, ôm chặt lấy cô.
Ánh mắt của anh lướt qua một tia khó chịu, lại lắc đầu với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan biết quyết định của Diệp Ân Tuấn là chính xác.
Nhìn đối phương chỉ có một người đàn ông, nhưng mà ai biết được xung quanh có người nào khác mai phục hay không?
Tiêu Nguyệt là sự tồn tại mạnh mẽ như thế, ở trước mặt của ông ta lại không chịu nổi một đòn, nếu như bây giờ tùy tiện đi ra ngoài thì cũng chỉ tặng đầu cho người ta mà thôi.
Nhưng mà biết là một chuyện, trơ mắt nhìn Tiêu Nguyệt bị tên khốn nạn đó khi dễ, Thẩm Hạ Lan thật sự hận không thể cầm dao làm thịt mình.
Nếu như ngày hôm nay không đi ra ngoài cùng với Tiêu Nguyệt, cô chắc chắn sẽ không biết được mấy năm nay Tiêu Nguyệt sống cực khổ như thế.
Bây giờ cô tận mắt nhìn thấy, nó thật sự giống như là một con dao nhọn đang lăng trì cô từng chút từng chút một, làm cho nước mắt của cô không tự chủ được mà rơi xuống.