Cung điện Thanh Loan ở gọi là Phượng Minh Cư, ở một góc khá hẻo lánh, đương nhiên không có bao nhiêu người chú ý.
Sau khi Cường đi vào cung đi loanh quanh một lúc, Thẩm Hạ Lan bị xoay vòng vòng đến chóng mặt, lúc nào mới phát hiện xe ngừng lại.
“Anh Diệp, anh đi vào cùng tôi, chúng ta đi từ chỗ này vào, sẽ có người khác đến dẫn mợ Diệp và cô Mặc đến Phượng Minh Cư. Chỗ này có hai con đường, đàn ông và phụ nữ phải tách ra đi riêng, nếu cứ nhất quyết đi cùng nhau sẽ làm mọi người chú ý đến, đến lúc đó cho dù là đường chủ cũng không thể bảo vệ mọi người được.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy lời Cường nói, hơi sửng sốt.
Diệp Ân Tuấn có hơi khó chịu.
“Còn có quy định này nữa sao?”
“Là lệnh của Quốc chủ, dù sao những người ở phía sau đều là phu nhân của Quốc chủ, không cho phép đàn ông đến gần.”
Cường vội vàng giải thích.
Diệp Ân Tuấn lại hỏi nhỏ: “Vậy anh liên lạc với Thanh Loan bằng cách nào?”
“Đều do thị nữ Thúy ở bên cạnh đường chủ đến tìm tôi, tôi mới nhận được lệnh đi ra ngoài.”
Cường thành thật nói.
Thẩm Hạ Lan không thể nào tưởng tượng được cô vừa mới tiến cung đã phải tách khỏi Diệp Ân Tuấn. Đây thật sự là quy định sao? Hay là một chiêu trò của Thanh Loan?
Cô không biết, lại có hơi lo lắng.
Mặc Vân Thanh cầm tay cô, nói nhỏ: “Đừng sợ, cô sẽ bảo vệ cho cháu.”
“Cảm ơn cô Mặc.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nhìn Mặc Vân Thanh. Đương nhiên cũng tin tưởng những lời Mặc Vân Thanh nói.
Diệp Ân Tuấn muốn gặp Thẩm Hạ Lan, Cường lập tức kêu người đón Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh ra ngay.
“Cầm lấy cái này, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể liên lạc với anh kịp thời, cũng có thể để anh biết được vị trí của em. Hạ Lan, nơi này rất nguy hiểm, lúc anh không ở bên em, em nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Diệp Ân Tuấn đeo vòng tay lên cổ tay của th;.
Chiếc vòng này được làm từ bạch kim, trông rất tinh xảo xinh đẹp, nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhạy cảm nhận ra có hai viên kim cường có màu sắc hơi khác biệt nằm lẫn trong khu vực được nạm kim cương, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra được.
Cô thử thử, không ngờ là công tắc.
“Đây là thiết bị định vị sao?”
Thẩm Hạ Lan hiểu ra.
Diệp Ân Tuấn gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Anh vốn không định đưa cho em sớm như thế, là do anh tính toán không cẩn thận, lại không biết còn có con đường nam nữ cần phải tách ra. Nói thật, anh không muốn tách khỏi em, nhưng mà anh càng không muốn bọn em bị bại lộ. Hạ Lan, ngoan, từ giờ trở đi phải mở nó, anh cố ý làm riêng cho em, không bị bất cứ tín hiệu nào quấy nhiễu, cũng sẽ không bị phát hiện, bên trên còn có hệ thống chống xâm lấn, sẽ bảo vệ định vị của em. Cho dù gặp được bất cứ chuyện gì, chỉ cần em cảm thấy nguy hiểm thì phải nhanh chóng gửi định vị và tín hiệu cầu cứu cho anh ngay, có biết chưa? Cho dù anh đang ở đâu thì anh cũng sẽ nhanh chóng chạy đến cứu em.”
Diệp Ân Tuấn rất lo lắng.