“Có một số việc con nên biết thì tự nhiên sẽ để con biết, con không nên biết thì tốt nhất đừng hỏi. Bây giờ con ngoan ngoãn về phòng nghiên cứu tác phẩm dự thi của con đi, đây mới là việc bây giờ con nên làm.”
Ông cụ Tiêu rõ ràng lãng tránh vấn đề này.
Thẩm Hạ Lan lại càng nghi ngơ hơn.
“Có phải mẹ con đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là mẹ con bị bệnh gì? Con hiểu rất rõ y thuật của Trương Linh, không phải ai bà ta cũng sẽ khám, con đoán chắc là ông đã dùng quyền uy của ông cưỡng ép bắt bà ấy ở lại bên cạnh mẹ của con đúng không? Rốt cuộc mẹ con bị làm ssao thế? Ông trả lời thật cho con có được không?”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột kéo cổ tay ông cụ Tiêu, rưng rưng nước mắt giống như một đứa bé.
Trong lòng ông cụ Tiêu rất hụt hẫng.
“Ông nói rồi, bây giờ con đừng hỏi gì cả, đừng...”
“Nếu ông không nnói cho con, con lập tức chết cho ông xem, con cũng không tin, Diệp Ân Tuấn biết con gặp chuyện ở chỗ của ông thì sẽ còn tiếp tục diễn kịch với ông nữa.
Ông cụ Tiêu hoảng sợ khi nghe Thẩm Hạ Lan nói.
“Con dám!”
“Ông cứ thử đi!”
Thẩm Hạ Lan mà cứng đầu thì đúng là giống hệt Tiêu Ái.
Ông cụ Tiêu tức giận trừng mắt, nhưng Thẩm Hạ Lan không thèm sợ.
Cuối cùng ông cụ Tiêu cũng thua cuộc.
“Ông nói với con cũng không có tác dụng gì, bây giờ con không sang đó được.”
“Ít nhất ông cho con biết mẹ con làm sao được không? Còn có có thể video call với mẹ!”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan càng ngày càng cảm thấy bất an.
Ông cụ Tiêu thở dài, sau đó ngồi xuống ghế.
Ông nhìn Thẩm Hạ Lan đứng đối diện, nhìn gương mặt của cô, tuy biết gương mặt này không phải là gương mặt lúc đầu của cô, nhưng đôi mắt kia vẫn làm ông có chút cảm giác quen thuộc.
“Ngồi xuống đi, ông sợ lát nữa con quá kích động, đừng động thai. Cái cô kia, cô đi sắc thuốc an thai đi, trong nhà có đủ hết đó.”
Ông cụ Tiêu không gọi thẳng tên của Khương Hiểu, nhưng lúc này Khương Hiểu cũng không rảnh lo chuyện này, cô cũng nhận ra, những lời ông cụ Tiêu sắp nói có khả năng sẽ là một đả kích lớn đối với Thẩm Hạ Lan.
“Bà chủ, tôi...”
Khương Hiểu do dự nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vuốt bụng, cô biết, một khi là chuyện liên quan đến Tiêu Ái và người nhà, có lẽ cô rất khó giữ bình tĩnh nghe ông cụ Tiêu nói hết.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu nhìn Khương Hiểu nói: “Đi đi, có lẽ tôi sẽ cần một chén thuốc dưỡng thai.”
“Được, bà chủ, bà đừng kích dộng. Có một số việc không phải con người có thể khống chế được, chỉ cần bản thân cố gắng, không thẹn với lòng là được.”
Khương Hiểu không biết hai người bọn họ muốn nói gì, nhưng cô vẫn có thể an ủi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thấy trong lòng rất ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi Khương Hiểu đi ra ngoài, lúc trong phòng chỉ còn lại ông cụ Tiêu và Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Ông ngoại nhất định đừng có nói với con là ông đã làm mẹ của con chịu khổ đó.”
“Haizz!”
Ông cụ Tiêu thở dài, nhìn Thẩm Hạ Lan ở trước mặt, nhìn vẻ mong chờ dưới đáy mắt cô, đau lòng nói: “Chuyện này là do ông không tính toán đầy đủ.”
“Có liên quan đến ông sao?”
“Xem như vậy. Lúc trước khi mẹ con yêu ba con, ông không đồng ý, dù sao ông cũng xuất thân là quân nhân, ông biết một khi một người đàn ông vào chiến trường thì có ý nghĩa gì, làm phụ nữ theo một người đàn ông như thế đúng là rất cực khổ. Lúc trước nếu không phải vì công việc của ông thì bà ngoại của con cũng đã không ngoại tình rồi, cũng không thể nào đẻ ra một đứa con gái riêng cho ông.
Nhà họ Hoắc là loại người nào chhứ? Tiêu Ái không biết, ông còn không biết sao? Cho nên ông không đồng ý cho bọn họ yêu nhau, nhưng lúc đó Tiêu Ái giống hệt con, cứng đầu lắm, vì muốn được kết hôn với ba con, thậm chí mẹ con còn cắt đứt quan hệ ba con với ông, sau đó bỏ đi xa quê. Sau đó khi ông biết được ba của con đầu quân, mẹ của con thất tình, ông đã từng muốn tìm mẹ con về, nhưng mẹ con có lòng tự trọng quá cao, cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai, không thèm chấp nhận lời cầu hòa của ông, một thân một mình rời khỏi thành phố này.
Sau đó mẹ con sinh con ra, lại bỏ rơi con, đi ghi danh một trường học ngoại giao một mình, từ đó về sau đã rời khỏi đất nước, không quay về nữa, cũng không hề liên lạc với ông lần nào, không biết có phải là đang trách ông về chuyện của ba con không nữa.”
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
“Trách ông? Cho dù ông không đồng ý chuyện của ba mẹ con thì chắc là cũng không nên trách ông chứ? Dù sao ông cũng vì muốn tốt cho mẹ con.”
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, lại thở dài nói: “Lúc bọn họ yêu nhau, ông lén giấu mẹ con đi gặp riêng ba con, ông bắt ba của con chia tay với mẹ con, ba con không đồng ý, ông lập tức nói cho ba con biết nỗi khổ khi làm vợ quân nhân, hơn nữa nói với ba con, ba con nhất định phải đi đầu quân báo đáp quốc gia, kết hôn với mẹ con thì chỉ làm chậm trễ hạnh phúc của mẹ con mà thôi, làm mẹ con phải đau khổ suốt đời. Lúc này ba con mới quyết định chia tay với mẹ con.”
Thẩm Hạ Lan có nghĩ thế nào cũng không ngờ được nguyên nhân ba mẹ cô chia tay lại còn có ông cụ Tiêu xen vào, nhưng ba làm thế cũng là một biểu hiện cho việc yêu mẹ, vì muốn mẹ có nhiều lựa chọn họ cho nên mới đưa ra quyết định đó.
Nhưng có lẽ Tiêu Ái không chấp nhận được.
Làm một người phụ nữ, toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông, mà người đàn ông này lại chia tay vì muốn đi đầu quân, nói thế nào thì Thẩm Hạ Lan đều cảm thấy khó mà vượt qua khúc mắc này được.
“Sau khi mẹ con rời khỏi, ông cũng không liên lạc gì với mẹ sao? Dù sao cũng là người thân, suốt bao năm qua...”
“Con không hiểu mẹ của con, mẹ con cảm thấy ông phá hoại hạnh phúc của nó, nó sống ở nước ngoài cũng không tốt, không vui, sau khi say rượu còn sinh thêm một cô con gái nữa, chắc chỉ có mẹ con mới hiểu rõ ràng nỗi đau này nhất, mà có lẽ nó càng hận ông. Nếu không, vì sao nó lại không nói cho con biết ông còn sống chứ? Vì sao không nói cho con biết ông ở Hải Thành? Thậm chí còn không thèm về thăm ông lấy một lần?”
Ông cụ Tiêu cười đầy chua xót, nhưng lại làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi đau xót.
“Ông ngoại, chắc mẹ con sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
“Kệ nó đi. Đời của ông cũng chỉ có một cô con gái, nó muốn sống như thế, làm sao mới sống vui ông cũng đều chiều theo ý nó. Nhưng lần này thì không được, ông không thể để mẹ con quyết định nữa.”
Lúc ông cụ Tiêu nói đến đây, đáy mắt đã có hơi rưng rưng.
“Rốt cuộc mẹ con bị làm sao vậy?”
Quay về vấn đề ban đầu, Thẩm Hạ Lan càng thêm bất an.
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ con bị bệnh nan y.”
“Cái gì?”
Suýt chút nữa Thẩm Hạ Lan đã té xỉu, nếu không phải lúc nãy ông cụ Tiêu bảo cô ngồi xuống trước, chỉ sợ bây giờ cô đã té lăn ra đất thật rồi.
“Bệnh nan y gì?”
Thẩm Hạ Lan run rẩy hỏi, hai lòng bàn tay đã siết chặt lại với nhau.
Cả đời ông cụ Tiêu chỉ có một cô con gái, sao lại không đau lòng? Bây giờ bị hỏi trúng chỗ đau, cũng không nhịn được rớt vài giọt nước mắt.
“Ung thư dạ dày. Thời kỳ cuối rồi. Lúc trước khi mẹ con rời khỏi nhà họ Hoắc, một phần là vì chuyện em gái cùng cha khác mẹ của con làm ầm lên, mẹ con không còn mặt mũi ở lại nhà họ Hoắc nữa, một phần khác cũng là vì mẹ con kiểm tra ra được bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối, định rời khỏi nơi này, tìm một chỗ không có ai tự sinh tự diệt. Mẹ con không muốn để con biết được bệnh tình của nó, sợ con biết được sắp phải mất mẹ thì tâm lý không chịu đựng nỗi. Nó cũng không muốn để đứa con gái còn lại biết được bệnh của nó, sinh mà không nuôi, nó cảm thấy bản thân nó không có trách nhiệm gì với con cái, cho nên không cần thiết để con bé kia khó chịu chung với nó.”
Ông cụ Tiêu lau nước mắt, nói nhỏ: “Cuộc đời mẹ con không thua kém ai, yêu một người đàn ông nhưng lại không có được, đến cả gặp nhau lần cuối cũng không gặp được, nhưng lại phải sống cả đời với một người đàn ông mà nó không yêu.
Mẹ con sinh con ra là vì người mẹ con yêu, nhưng rồi lại vứt bỏ con, lại sinh một đứa con gái khác vì người đàn ông mà nó không yêu, nhưng lại sinh mà không dưỡng, kiếp này, trông mặt ngoài thì rất hạnh phúc, thật ra trong lòng mẹ con lại đau khổ hơn bất cứ ai. Nó sống đủ rồi, thấy con có cuộc hôn nhân hạnh phúc, có Diệp Ân Tuấn cưng chiều con, có bọn nhỏ quây quần bên cạnh con, mẹ con cảm thấy kiếp này nó cũng có thể yên tâm đi gặp ba con rồi. Cho dù đã đến giây phút cuối cùng của cuộc sống, nó vẫn không liên lạc với ông, có thể thấy được mẹ con rất để ý đến chuyện ông đã chia rẽ mẹ con và ba con vào năm xưa đến cỡ nào.
Nếu không phải ông cử người theo dõi mẹ con, hơn nữa cứu nó kịp lúc, chắc bây giờ mẹ con đã đi rồi. Bây giờ ông chỉ có thể để Trương Linh ở bên cạnh nó, cố gắng để nó sống lâu thêm một chút, nhưng nó vẫn không chịu hợp tác, muốn chạy trốn, cho nên ông mới giam lỏng mẹ con lại.”
Cho dù thế nào thì Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ được đây là nguyên nhân thật sự làm ông cụ Tiêu giam lỏng Tiêu Ái, mũi cay xè, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Ông ngoại, sao ông không nói cho con biết sớm chứ? Sao ông không chịu tìm ra con sớm chứ? Lâu như thế, mẹ con phải cô đơn đến cỡ nào? Bất lực đến cỡ nào chứ! Mẹ con rời xa quê hương một mình, bây giờ khi sắp kết thúc cuộc sống lại vẫn cứ một mình, sao mẹ lại nhẫn tâm đến thế chứ?”
Thấy Thẩm Hạ Lan khóc nức nở như thế, ông cụ Tiêu vội vàng bước lên ôm vai cô, vỗ nhẹ nói: “Đừng không, mẹ con không muốn con đau lòng nên mới không nói cho con. Ông thật sự không muốn để con gọi video với mẹ con, thật sự là cho dù bây giờ con có gọi video thì mẹ con cũng sẽ không nghe máy. Hóa trị đã làm mẹ con thay đổi hoàn toàn, sao mẹ con có thể để con nhìn thấy dáng vẻ của nó vào lúc này chứ? Bây giờ ông chỉ cầu mong chuyện của Phương Thiến có thể giải quyết xong, sau đó ông có thể công khai đón mẹ con về. Nếu không ông sợ mẹ con mà không về nữa thì sẽ chết trên đường về mất.”
Nghe ông cụ Tiêu nói thế, Thẩm Hạ Lan khóc càng đau lòng hơn.
“Ông ngoại, con nhớ mẹ, thật sự rất nhớ mẹ. Ngay từ giây phút con biết được Lưu Mai là dì của con, con đã bắt đầu tìm mẹ, nhưng con không tìm được. Con đã cử người đi tìm nhưng vẫn không có tin tức, con sợ mẹ đã gặp chuyện gì, con sợ Phương Thiến đã ra tay với mẹ. Nhưng con không nghĩ đến kết quả lại là như thế này.”
“Con bé ngốc, Phương Thiến đương nhiên không thể tha cho mẹ con. Có mẹ con, Phương Thiến mới uy hiếp con, ép con làm cái gì được, nhưng ông đã giấu mẹ con đi nhanh hơn bà ta một bước. Lúc Phương Thiến cử Trương Linh đến Lịch Thành tìm con đàm phán, ông đã âm thầm tìm được Trương Linh, cho bà ta một tương lai sáng lạng xem như báo đáp, bảo bà ta rời khỏi nhà họ Phương, đến chữa bệnh cho mẹ con, nếu không còn cho rằng dựa vào khả năng của Trương Linh, bà ta có thể tự nhiên biến mất khỏi nhà họ Phương sao?”
Thông qua những gì ông cụ Tiêu nói biết được nguyên nhân Trương Linh mất tích, tâm trạng Thẩm Hạ Lan lại không hề nhẹ nhàng chút nào, ngược lại còn nặng nề đến sắp không thở nỗi. Nhưng cô vẫn còn nhớ những lời Lam Thần từng nói.
Anh nói, cái chết của Phương Đình rất khác thường.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan rất muốn liên lạc với Trương Linh, biết được nguyên nhân cái chết thật sự của Phương Đình là cái gì. Vì sao Phương Đình lại chết?