“Cung Tuyết Dương là bạn gái của tôi, là vợ chưa cưới của tôi, chúng tôi cũng là một cặp đôi ngọt ngào. Ba năm yêu nhau khiến chúng tôi muốn về chung một nhà, nhưng cô ấy đã chết trước khi chúng tôi kết hôn. Cô ấy chết rất thảm, còn bị người ta chặt từng khúc. Khi tôi nhìn thấy cô ấy thì thi thể cô ấy đã được khâu lại từng mảnh với nhau. Để trả thù cho cô ấy, tôi đã từ bỏ công việc và tín ngưỡng của mình. Tôi thậm chí còn từ bỏ cả giới hạn và lương tâm của con người, bán mình hoàn toàn cho quỷ dữ. Tôi đã giết những người kia, phàm là những người ức hiếp Tuyết Dương thì tôi chưa từng bỏ qua người nào. Tôi thậm chí còn để từng người trong số họ phải trải qua nỗi đau của Tuyết Dương, để họ tận mắt chứng kiến bàn tay và bàn chân của mình rời khỏi cơ thể mình như thế nào. Còn trái tim tôi, tình yêu của tôi, lương tâm và giới hạn của tôi đã hoàn toàn bị chôn vùi với việc giết người rồi.”
Hạ Tử Thu nói rất bình tĩnh nhưng lại khiến Nhan Du sợ hãi.
Đôi mắt cô ta mở to, đột nhiên cảm thấy khó thở.
Cô ta ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lại dám đi trêu chọc một người đàn ông tàn nhẫn và đáng sợ như vậy chứ?
Bây giờ anh ta sẽ làm gì mình đây?
Trong lòng cô ta dâng lên một nỗi sợ hãi, khuôn mặt cô ta bỗng chốc tái nhợt.
“Sợ rồi sao?”
Hạ Tử Thu nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhan Du thì không nhịn được cười.
Anh ta là một người đàn ông đẹp trai, nhưng bởi vì bản tính nghiêm nghị lâu năm mà khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Nhan Du rất ít khi thấy anh ta cười, khi cười khẩy thì khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng chỉ có duy nhất lần này, Hạ Tử Thu thật sự đã cười.
Khi anh ta cười lên, trên mặt sẽ xuất hiện lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trông rất thân thiện.
Nụ cười của anh ta lúc này khiến người ta cảm thấy có chút rung động.
Nhan Du nhanh chóng quay đầu đi.
Rung động?
Sao cô ta lại cảm thấy người đàn ông này có thể khiến người ta rung động được chứ?
Anh ta chẳng phải là ác quỷ sao?
Hạ Tử Thu không quan tâm Nhan Du đang nghĩ gì trong đầu, anh ta muốn châm một điếu thuốc nữa, nhưng đã hết thuốc rồi.
Sau khi Cung Tuyết Dương mất, anh ta không thể sống thiếu thuốc lá, anh ta hút càng ngày càng nhiều, bây giờ đã thành nghiện rồi.
Bây giờ hộp thuốc đã trống rỗng, anh ta cau mày, nhưng vẫn không rời đi.
Anh ta nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài, trầm giọng nói: “Cô có biết không? Sau khi báo thù cho Tuyết Dương, tôi trở về quê hương của Tuyết Dương, tôi muốn đón ba mẹ cô ấy về ở với tôi, coi bọn họ như ba mẹ ruột của mình, thay Tuyết Dương báo hiếu cho bọn họ, nhưng ba mẹ cô ấy lại đuổi tôi khỏi nhà, thậm chí còn không muốn gặp tôi nữa.”
“Họ nói tôi là ma quỷ, còn nói sao tôi có thể độc ác như vậy? Cứ giao đám người kia cho pháp luật trừng trị là được, tạo sao lại phanh thây bọn họ? Lúc đó, tôi còn tưởng mình đang nghe một câu chuyện cười nữa.”