Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm Hàn Hi Thần cảm thấy khó chịu.
Người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, chuyện ngày hôm nay ai cũng có thể nhìn ra được là có chuyện gì xảy ra.
Anh ta khát vọng muốn trở thành anh em với Diệp Ân Tuấn, khát vọng tình thân, khát vọng có thể giống năm đó vui vẻ nâng chén với Diệp Nam Phương. Nhưng mà Diệp Ân Tuấn nói đúng, vào khoảnh khắc Hàn Khiếu dự định muốn mạng của Diệp Ân Tuấn, tất cả đã không thể nữa rồi.
Hàn Hi Thần không ngờ mình cho rằng mình chính là một kẻ máu lạnh, nhưng mà đối với Diệp Ân Tuấn, anh ta thật sự không thể xuống tay.
Một giọt nước mắt trượt xuống khỏi khóe mắt của anh ta, im lặng không tiếng động.
Hàn Hi Thần thấp giọng nói: “Chú hai Hoắc ở sau núi, có thể tìm thấy ông ta hay không thì phải xem hai người đã. Cậu nói đúng, tôi làm kẻ xấu mà cũng làm không được, thật sự quá thất bại, cho nên từ nay về sau tôi sẽ không gặp lại cậu nữa, có lẽ là lúc gặp lại cậu, chúng ta chính là kẻ thù. Diệp Ân Tuấn, bảo trọng.”
Nói xong, anh ta liền nhấc chân đi khỏi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Hi Thần, Thẩm Hạ Lan có hơi xúc động: “Thật ra thì anh ta cũng không tính là xấu.”
“Anh ta có xấu xa hay không thì anh không biết, anh chỉ biết anh ta còn là con trai của Hàn Khiếu một ngày, anh với anh ta không có cách nào làm anh em tốt.”
Làm sao mà trong lòng của Diệp Ân Tuấn không buồn cơ chứ?
Lúc nãy, Hàn Hi Thần thật sự không màng tới mạng của mình mà che chở cho anh.
Từ nhỏ đến lớn anh đều cho rằng mình là lão đại trong nhà, anh là người thừa kế trong nhà, cho nên ép buộc mình phải cường đại, ép buộc mình phải chăm sóc người lớn ở trên, chăm sóc cho em trai. Từ nhỏ, anh đã được cho biết anh là hi vọng của tất cả những người nhà họ Diệp, anh không thể yếu đuối, không thể mềm mỏng, cho nên anh chưa từng nghĩ tới có một ngày có một người anh trai bảo vệ cho mình mà không do dự.
Loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng mà cũng để cho người ta cảm động cảm động đến nỗi làm Diệp Ân Tuấn muốn khóc, nhưng mà lại mang theo một chút chua xót.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy tay anh, không biết nên an ủi như thế nào, dứt khoát ngậm miệng lại, có lẽ là lúc này Diệp Ân Tuấn chỉ cần có người bầu bạn.
Hai người đứng ở cổng Bạch Thủy Trại thật lâu, thẳng cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Hi Thần, Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
Thẩm Hạ Lan không nói gì thêm, cứ yên tĩnh ở đó với anh.
Gió đêm ở đây rất lạnh, đêm đến là người ta không chịu đựng nổi.
Diệp Ân Tuấn vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên trên vai Thẩm Hạ Lan, vừa đau lòng lại vừa kiên định: “Đi thôi, đi về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta bắt đầu đi tìm kiếm chú hai trên cả ngọn núi này.”
“Sợ là ngày mai đến không kịp rồi.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi sâu, lời nói nói ra làm Diệp Ân Tuấn sửng sờ, lập tức hiểu ý cô.
“Được rồi, anh đi về chuẩn bị một chút, chỉ có hai người chúng ta thì không được.”
Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan sốt ruột muốn tìm kiếm chú hai Hoắc, nhưng mà chuyện lúc nãy hẳn đã kinh động đến Hàn Khiếu, cũng không biết ông ta có thể lập tức sắp xếp không nữa.