Lương Thiệu Cảnh trực tiếp đáp lại. Đôi mắt Tiêu Niệm Vi bị thu hút bởi cái bóng của Thẩm Hạ Lan. "Hạ Lan sao vậy?” Vừa nói chuyện cô ta vừa đứng dậy đi xuống. Sắc mặt Lương Thiệu Cảnh rất khó coi. "Em về ngủ tiếp đi, thế giới này không có em thì không chuyển động được sao? Anh đã gọi điện thoại cho
bác sĩ gia đình rồi, một lát nữa là đến!”
"Phí công như vậy làm gì? Chờ đến khi anh ta đến, có lẽ Hạ Lan đã sốt rất nặng, thai nhi cũng có thể sẽ bị ảnh hưởng. Anh đi đến phòng khách mang hộp thuốc của em ra đây!”
Tiêu Niệm Vi trực tiếp đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, hai tay sờ lên trán cô, nhiệt độ nóng hổi khiến cho cô ta bất giác nhíu mày.
"Tại sao lại sốt cao như vậy?”
Diệp Ân Tuấn mím môi không nói chuyện, nhưng ánh mắt tự trách kia lại khiến cho Tiêu Niệm Vi bắt được. "Anh bắt nạt cô ấy?” "Là chuyện hiểu lầm, nhưng tôi không có cách nào giải thích được” Diệp Ân Tuấn khiến Lương Thiệu Cảnh phiền muộn lần thứ hai. "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vợ chồng hai người cãi nhau cùng beng, ồn ào đến mức này!” "Chúng tôi không cãi nhau, thậm chí còn không có chất vấn và cãi vã!” Sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng thêm khó coi.
Tiêu Niệm Vi thở dài một hơi nói: "Hạ Lan thuộc dạng người cái gì cũng giấu trong lòng, người phụ nữ như vậy rất dễ phải chịu thiệt thòi. Sau này anh biết tính cách của cô ấy rồi, mọi chuyện cần phải tránh một chút!”
"Ừm"
Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ nghe lời khuyên của người khác, nhưng bây giờ anh đã lắng nghe những lời Tiêu Niệm Vi nói, đồng thời có rất nhiều ý định sẽ nghe theo.
Lương Thiệu Cảnh cảm thấy khó chịu trong lòng. "Không phải, hai người." "Bảo anh đi lấy hộp thuốc cho em tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy hả?”
Tiêu Niệm Vi đột nhiên quay đầu, cặp mắt phượng xinh đẹp kia trừng một cái, Lương Thiệu Cảnh lập tức có chút buồn bực.
"Tiêu Niệm Vi, anh là chồng em, không phải người giúp việc của em” "Anh cũng không dễ bảo như người giúp việc đâu. Người giúp việc thì lúc này đã sớm lấy hộp thuốc ra rồi” "Em!"
Lương Thiệu Cảnh cảm thấy Tiêu Niệm Vi luôn có bản lĩnh khiến cho mình tức giận đến mức giậm chân.
Anh thở phì phò vung tay rời đi. Lam Tử Thất lo Lương Thiệu Cảnh không đi lấy, vội vàng nói: "Hay để tôi đi lấy đi, ở chỗ nào trong phòng khách?”
"Không cần, Lương Tử già mồm lắm" Diệp Ân Tuấn vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt Thẩm Hạ Lan, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi.
Lam Tử Thất nghe không hiểu, Tiêu Niệm Vi cũng không giải thích, lúc này Lương Thiệu Cảnh đã cầm hộp thuốc đi ra.
"Cho em" Dáng vẻ ấm ức khó chịu của Lương Thiệu Cảnh trực tiếp bị Tiêu Niệm Vi bỏ qua.
Cô nhanh chóng cầm lấy hộp thuốc khám bệnh cho Thẩm Hạ Lan, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho Lương Thiệu Cảnh.
Lương Thiệu Cảnh tức giận thấp giọng nói: "Tiểu Niệm Vi, em chảnh cái gì mà chảnh? Anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lương thì lại bị em coi như em trai nhỏ, chẳng phải vì em ỷ lại trong lòng anh có em sao?”
"Trong lòng anh còn muốn có ai?" Tiêu Niệm Vi đột nhiên quay đầu, ánh mắt kia sắc bén giống dao róc thịt trên khuôn mặt Lương Thiệu Cảnh.
"Anh còn muốn có con gái của anh!”
"Cút đi!"
Tiêu Niệm Vi quát lớn một tiếng, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên. Lam Tử Thất nhìn cách hai người bọn họ ở chung, cảm thấy cả người có chút ảm đạm. Nếu như Tổng Đình vẫn ổn, bây giờ bọn họ có phải cũng sẽ hạnh phúc như thế không? Không! Bọn họ sẽ không! Cô sẽ rời khỏi Tống Đình, không gây thêm bất cứ rắc rối gì cho anh ta nữa.
Nhớ tới đến Tổng Đình vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, Lam Tử Thất tình nguyện mình cùng anh ta chia tay, cũng không hi vọng bây giờ như vậy.