Thẩm Hạ Lan cười nói: "Có. Nếu như Trương Linh thật sự coi trọng Diệp Tranh, như vậy vì sự bình an của Diệp Tranh, rất có thể bà ta sẽ đem chuyện của Trương Gia Trại đặt ở phía sau Diệp Tranh. Cộng thêm việc bây giờ Trương Gia Trại đã có anh, gánh nặng của bà ta đương nhiên sẽ nhẹ hơn rất nhiều. Dưới tình huống như vậy, bà ta sẽ coi mình như một người mẹ để bảo vệ Tranh Tranh. Cho nên em nghĩ, bên cạnh Tranh Tranh chắc chắn có người đang giám sát, mà điểm này có lẽ chúng ta cũng không biết!”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn lập tức sửng sốt một chút.
"Làm sao em biết?"
"Nếu như bên cạnh Diệp Tranh không có người giám sát, không có người uy hiếp sự an toàn của Diệp Tranh, như vậy Trương Linh không có bất cứ lý do nào mà sau khi biết nơi ở của chú hai Hoắc rồi vẫn không nói cho chúng ta biết, mà vẫn luôn giấu diếm như vậy. Nếu em đoán không lầm, Trương Linh đã bị anh đẩy vào bước đường cùng, chỉ có thể tìm dì cả của em để hỗ trợ, cũng là dùng điều kiện này để cho dì cả của em ra tay hợp tác. Anh không phát hiện ra sao? Những người bên cạnh Tiêu Nguyệt chỉ nghe Tiêu Nguyệt, rất hờ hững với Trương Linh, Trương Linh đã từng cùng dì cả của em ở với nhau hơn mười năm, thậm chí có rất nhiều chuyện dì cả của em đều giao cho Trương Linh xử lý, cho dù xảy ra việc nội bộ tổ chức bất hoà, qua nhiều năm như vậy tại sao Trương Linh không lôi kéo nổi một người?
Không có khả năng không có một người tâm phúc nào, nhưng những người này căn bản như không hề biết Trương Linh. Em đoán đây có lẽ là con át chủ bài phía sau của dì cả Tiêu Nguyệt, là lực lượng bí mật mà bà ta cất giấu.
Mà Trương Linh lại có thể để cho dì cả của em điều ra lực lượng bí mật này, chắc chắn không thể nào vì tình nghĩa chị em trước kia được, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là chú hai Hoắc. Nói cách khác Trương Linh ở trong tình huống bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy chú hai Hoắc ra làm thẻ bài đánh bạc để tìm kiếm cơ hội hợp tác với Tiêu Nguyệt.”
Thẩm Hạ Lan nói đâu vào đấy khiến Diệp Ân Tuấn hết sức chấn kinh.
Anh vẫn luôn biết Thẩm Hạ Lan là người suy nghĩ thấu đáo, nhưng không ngờ bây giờ cô còn có sức quan sát tỉ mỉ như vậy.
Thẩm Hạ Lan đã trưởng thành.
Điều này khiến Diệp Ân Tuấn vừa vui mừng lại khổ sở.
Anh đã từng ý nghĩ hi vọng Thẩm Hạ Lan kiên cường, nhưng là đàn ông, anh lại sợ Thẩm Hạ Lan quá mức kiên cường, vì như vậy anh sẽ đau lòng. Mà trong lúc vô tình, Thẩm Hạ Lan đã phát triển đến tình trạng như thế.
Cô khiêm tốn hướng nội, không xông pha chiến đấu, nhưng lại lần lượt gặp trắc trở và trong nguy hiểm khiến cho mình trở nên cẩn thận, trở nên cơ trí bình tĩnh hơn.
Thay đổi như vậy ở trong suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn lại là ngoài dự đoán.
Diệp Ân Tuấn siết chặt cánh tay, đặt cằm lên trên bờ vai Thẩm Hạ Lan, hơi thở ấm áp kia tuỳ ý phả lên gương mặt cô, khiến Thẩm Hạ Lan có chút ngượng ngùng.
"Anh tránh ra."
"Không muốn!"
Diệp Ân Tuấn lại giống như một đứa trẻ.
Thẩm Hạ Lan có chút dở khóc dở cười.