Mạc Nhiên tức giận nói: "Mắt của Diệp Ân Tuấn thật sự bị mù rồi, chị gái tôi là người tốt như vậy mà anh ta không thích, mà lại đi thích một người phụ nữ thô tục như cô."
"Mỗi người sẽ có những tiêu chuẩn, điều mong muốn riêng ở đối phương, không ai giống ai, điều này chỉ có thể nói là chị anh không phải gu của Diệp Ân Tuấn, anh dựa vào đâu mà kêu Diệp Ân Tuấn thích. Mạc Nhiên anh tỉnh lại đi. Anh chẳng qua chỉ là tức giận mình lúc đó không thể cứu chị anh về từ chiến trường, nhưng con người anh, sẽ không đổ những thứ này lên người mình, chỉ có thể lấy Diệp Ân Tuấn làm chỗ phát tiết. Hoặc là nói, anh chẳng qua chỉ là đang kiếm cớ cho chuyện xấu mình làm mà thôi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan rõ ràng đã chạm đến nỗi đau của Mạc Nhiên.
Đôi mắt anh ta lập tức lạnh đi.
“Cô đang nói nhảm.”
“Tôi nói nhảm? Anh muốn báo thù Ân Tuấn, cứ việc trực tiếp đến, hoặc là hẹn Ân Tuấn một trận sinh tử, cũng chả ai ngăn anh, nhưng anh có làm vậy ư? Tôi và Ân Tuấn kết hôn 8 năm rồi, chị gái anh chết cũng hơn 8 năm rồi nhỉ? 8 năm này anh không có tìm Ân Tuấn báo thù, mà làm phần tử khủng bố, đốt phá chém giết mạng người, mấy cái này có gì liên quan đến Ân Tuấn? Anh vốn đã là một người tàn bạo khát máu, nhưng cứ lấy cớ là mình báo thù cho chị gái, anh có đạo đức giả không? Hơn nữa bạo động của Châu Phi lần này, là Ân Tuấn ở Châu Phi, anh đến báo thù cũng chuyện như vậy, nhưng Ân Tuấn bị anh dụ qua đây rồi đúng chứ? Con trai tôi Diệp Tranh cũng bị anh cố ý bắt rồi đúng chứ? Vậy tôi có thể hỏi anh, chị gái anh chết 8 năm lâu như vậy, anh không báo thù, tại sao bây giờ lại đột nhiên dụ Ân Tuấn qua bên này?”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan đột nhiên sắc bén.
Mạc Nhiên khẽ cau mày.
"Tôi không biết cô đang nói cái gì. Trong tám năm qua, tôi luôn phải tích cóp nhân lực, vật lực và tài lực của mình mới có vốn để báo thù cho Diệp Ân Tuấn không phải sao? Thế lực của anh ta lớn mạnh như vậy….”
"Đánh rắm, nếu anh thật sự là đàn ông, thì anh có thể trực tiếp đấu solo với Diệp Ân Tuấn, chưa tới ba năm, với sự áy náy của Ân Tuấn đối với chị anh, anh ấy chắc chắn sẽ không dùng toàn lực với anh, cho nên rốt cuộc anh có tâm tư gì thì anh là rõ nhất. Mạc Nhiên, đừng nói sự ích kỷ và tham lam của mình một cách cao thượng như vậy, anh làm chị gái anh nhục nhã, cũng vũ nhục Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện rất không khách sáo.
Lần này Mạc Nhiên không phản bác nữa.
"Thắng làm vua thua làm giặc, cô thích nói gì thì nói, tôi chỉ hơi không phục rằng tôi có thể thua trong tay người phụ nữ nhỏ như cô. Nhưng cũng chả sao, cho dù tôi có bị dẫn về nước, bị phán quyết thì đã sao? Tôi chỉ không tin chị gái tôi trong lòng cô không có chỗ nào khiến cô phản cảm.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cười nói.
"Xin lỗi, tôi thực sự không có. Tôi bây giờ là vợ của Diệp Ân Tuấn, được pháp luật công nhận và nhà nước đã công nhận bà Diệp, tôi còn đi tranh với một người chết gì nữa? Càng huống hồ tôi còn phải cảm ơn Mạc Tịch, nếu như không phải vì cô ta, thì Ân Tuấn bây giờ cũng không thể lành lặn đứng trước mặt tôi như vậy. Cho nên coi như hồi báo cho ân tình của chị gái anh, tôi khuyên anh một câu, thẳng thắn tự thú, đừng khiến chị gái anh chết không nhắm mắt.”
Thẩm Hạ Lan nói xong quay người đi.
Cô đã nói tất cả những gì cô nên và có thể nói, còn Mạc Nhiên muốn làm gì thì cô không thể quyết định, cũng chả quan tâm nữa.
“Đợi đã.”
Khi Thẩm Hạ Lan chuẩn bị rời đi, Mạc Nhiên kêu cô lại.
"Còn gì nữa?”