Cậu chủ thích sạch sẽ lại còn cao lãnh nhà ông ta thế mà tự thổi thổi cho một cô bé? Chú Phúc vội vàng vuốt vuốt hai mắt mình, chợt nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Tiêu Hằng. “Chú Phúc, lấy hòm thuốc đến”
“Cậu chủ, cái này không rách da, bôi thuốc không có tác dụng gì, không bằng dùng dầu hoa hồng matxa một lúc là được.”
Chú Phúc nhìn qua, thấy đầu gối Diệp Nghê Nghê đỏ bừng nhưng không bị rách da, chỉ có thể nói như vậy.
Từ trên quần áo của Diệp Nghê Nghê có thể nhìn ra gia cảnh của cô bé không tệ, chỉ là không biết cô gái nhỏ nhà ai, lại thế nào mà bị cậu chủ nhà mình dắt đến nơi này.
Chú Phúc bên này còn đang quan sát, lại nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hằng lạnh đi rất nhiều. “Còn chưa đi lấy?”
"Ô ô."
Chú Phúc nhận lấy ánh mắt bất mãn của cậu chủ nhà mình, vội vàng đi lấy dầu hoa hồng đến.
Ông vừa định ngồi xổm xuống xoa cho Diệp Nghê Nghê, chợt nghe Tiêu Hằng nói: “Đưa tôi đi.” Chú Phúc lại lần nữa ngây người. “Cậu chủ, tay này của cậu là để đánh đàn, sao có thể.” Những lời còn lại của ông ta bị ánh mắt Tiêu Hằng trừng quay về lại trong bụng. Ánh mắt của cậu chủ thật đáng sợ. Chú Phúc không tự chủ được đưa dầu hoa hồng trong tay ra ngoài. Tiêu Hằng trực tiếp đổ dầu hoa hồng ra lòng bàn tay của mình.
Dầu hoa hồng màu đỏ tôn lên ngón tay thon dài trắng nõn của cậu, Diệp Nghê Nghê lập tức cảm thấy vô cùng đẹp, giống như đau đớn trên đầu gối cũng giảm đi rất nhiều.
“Anh trai nhỏ, tay của anh bảo dưỡng thế nào? Thật xinh đẹp.”
Tiêu Hằng từ nhỏ đến lớn cũng không phải là lần đầu tiên được người khen là tay đẹp, nhưng mà bây giờ nghe Diệp Nghê Nghê nói như vậy, không khỏi cảm thấy ngón tay hình như thật sự đẹp hơn rất nhiều.
“Không bảo dưỡng, cứ như vậy thôi. Tay nhà anh là di truyền.” Tiêu Hằng vừa nói vừa chà nóng dầu hoa hồng lên, sau đó trực tiếp xoa lên đầu gối của Diệp Nghê Nghê.
"A, anh trai nhỏ, đau đau đau! Anh nhẹ một chút!”
Diệp Nghê Nghê lập tức kêu lên, nước mắt cũng chực rơi xuống. Tiêu Hằng nhìn thấy Diệp Nghê Nghê khóc, càng thêm luống cuống chân tay.
Chú Phúc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ nhà mình thế này, vội vàng nói: “Cậu chủ, xoa tan đi là tốt lên, đau cũng phải nhịn, nếu không sẽ dễ nhiễm trùng.”
Tiêu Hằng hung dữ liếc chú Phúc, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục xoa cho Diệp Nghê Nghê. Diệp Nghê Nghê khóc như hoa lê đái vũ, cuối cùng trực tiếp nghẹn ngào. Vất vả xoa cho cô hết bầm, Tiêu Hằng ướt đẫm cả lưng. “Được rồi được rồi, đừng khóc.”
Tiêu Hằng có chút thẹn thùng an ủi Diệp Nghê Nghê. Diệp Nghê Nghê đột nhiên nhào vào trong ngực cậu bé, khóc không chút quan tâm. “Người ta đau chết rồi.” “Vậy em nói, sao mới có thể không đau? Bằng không anh đánh đàn cho em nghe?”
Đây là biện pháp tốt nhất mà Tiêu Hằng có thể nghĩ được.
Diệp Nghê Nghê cũng rất không nể mặt nói: “Mới không cần nghe anh đánh đàn, em muốn dùng ăn để bù lại thể xác và tinh thần bị thương của mình.
Tiêu Hằng lần nữa ngây ra, nhưng mà lại vội vàng nói: “Được được được, em muốn ăn cái gì? Em nói đi, anh bảo chú Phúc đi mua.”
Diệp Nghê Nghê lập tức ngừng khóc, nắm chặt lấy ngón tay nói: “Em muốn ăn há cảo tôm, em còn muốn ăn tảo phớ, em còn muốn ăn heo sữa quay, còn có chân gà coca, còn có hamburger, còn có..”