Sự phấn khích của Thẩm Hạ Lan được thể hiện ra rõ.
Diệp Ân Tuấn liền nhìn một cái, phát hiện là Tiêu Nguyệt thì ngập ngừng giây lát.
“Bà ta gửi tin nhắn vào lúc này, có phải có tung tích của chú hai Hoắc rồi không?”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Thẩm Hạ Lan hơi xúc động mở tin nhắn của Tiêu Nguyệt ra.
“Hạ Lan, chú hai Hoắc đang ở trong tay Hàn Khiếu.”
Một câu nói ngắn gọn khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sững sờ. ,
Hàn Khiếu?
Đặc biệt là Diệp Ân Tuấn.
Không lâu trước anh còn gặp qua Hàn Hi Thần, nếu như biết chú hai Hoắc ở trong tay Hàn Khiếu, dù như thế nào anh cũng sẽ hỏi thăm.
Chẳng trách Hàn Hi Thần nói anh không nên xen vào những chuyện này, thì ra anh ta sớm đã biết những chuyện này sao?
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
Hai hàng lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt vào nhau.
“Hàn Khiếu đang ở đâu?”
Cô dường như đang tự hỏi bản thân, ít nhiều có phần chán nản.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, do dự nói: “Hàn Khiếu ở đâu anh không biết, nhưng con trai của ông ta Hàn Hi Thần có lẽ đang ở đây.”
“Hửm?”
Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Người đàn ông đứng trước mộ của Nam Phương là Hàn Hi Thần.”
“Hả?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan đoán rằng thân phận của người đàn ông đó không bình thường, nhưng không ngờ đến người đó lại là anh trai cùng mẹ khác ba của Diệp Ân Tuấn, không khỏi kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn cười khổ nói: “Đừng nghĩ nhiều, không phải có ý muốn giấu em, chỉ là cảm thấy không cần phải nói. Anh ta… nói thế nào nhỉ, có lẽ không có ý xấu. Chỉ là đến đây khuyên anh đừng lo chuyện của anh Trạm nữa, bị anh từ chối rồi.”
“Ồ? Anh ta khuyên anh đừng lo chuyện của anh Trạm? Chuyện của anh Trạm liên quan đến anh ta?”
“Có lẽ liên quan đến Hàn Khiếu. Bây giờ anh càng cảm thấy chuyện năm xưa chắc chắn có liên quan đến Hàn Khiếu.”
Diệp Ân Tuấn nheo mắt lại, nhìn cảnh vật bên ngoài, trầm giọng nói: “Trương Gia Trại diệt vong là bởi vì Hàn Khiếu đưa bản đồ vào trại cho Triệu Nguyệt Minh, ông ta nói là bởi vì thím Trương là thiếu trại chủ của Trương Gia Trại, có trách nhiệm với trại, không thể ở bên ông ta nên mới làm như vậy, nói rằng chỉ cần không có Trương Gia Trại, thím Trương mới có thể không còn vướng bận ở bên ông ta, nhưng mà trước đó có một vấn đề anh nghĩ mãi vẫn không hiểu.”
“Vấn đề gì?”
Thẩm Hạ Lan nhìn về phía Diệp Ân Tuấn hỏi, chỉ cần anh cảm thấy có vấn đề, thì căn bản chính là mấu chốt.
Diệp Ân Tuấn nói nhỏ: “Trương Gia Trại là một thôn trại kín, mấy trăm nghìn năm nay họ đều kết hôn trong trại với nhau, không hề tiếp xúc với người bên ngoài, vậy thì Hàn Khiếu không phải người của Trương Gia Trại, vào Trương Gia Trại bằng cách nào? Nói là được che giấu ở phía sau núi của Trương Gia Trại, nhưng mà em cũng thấy phía sau núi Trương Gia Trại phải đi thông qua phía trước Trương Gia Trại thậm chí là từ đường, muốn âm thầm lặng lẽ đưa một người ngoài vào trong đó, em cảm thấy có thể sao? Cho dù thím Trương là thiếu trại chủ của trại, chuyện này có lẽ cũng không giấu được bao lâu. Nhưng mà Hàn Khiếu không những vào đó, còn có con với thím Trương, thậm chí sau khi hạ sinh đứa con mới dẫn tới Trương Gia Trại diệt vong, những điều này chỉ trong khoảng thời gian một năm mấy, trong trại ẩn chứa một người lại không một ai phát hiện ra, em cảm thấy có thể sao?”