Tuyết Dương, Cung Tuyết Dương!
Trong lòng Hạ Tử Thu kêu gào cái tên này, hết lượt lần đến lượt khác, đau tới xé ruột xé gan, đau tới tận xương tủy, nhưng anh ta biết, người anh ta ấy không phải là Cung Tuyết Dương.
Cung Tuyết Dương không quay về được nữa rồi!
Nhưng vậy thì sao chứ?
Cho dù là một vật thay thế, anh ta vẫn có chút cảm ơn.
Một tiếng gầm, Hạ Tử Thu hoàn toàn nằm gục trên người Nhan Du.
Cơ thể của anh ta có được sự thỏa mãn rất lớn, nhưng trong lòng dường như càng trống rỗng.
Trái tim giống như thủng một lỗ to, làm sao cũng không lắp được hoàn hảo.
Nhan Du lại nhân lúc này sờ được một vật sắc, cô ta không thèm nghĩ ngợi mà đâm từ đằng sau Hạ Tử Thu.
“Anh đi chết đi!”
Cô ta không màng tới sự nhếch nhác hiện tại, dù không hét ra được, trong lòng cũng gào thét như vậy.
Không phải đều nói sau khi đàn ông làm chuyện đó xong đều sẽ yếu ớt không còn sức hay sao?
Lúc này chính là thời cơ tốt để giết anh ta!
Đáng tiếc Nhan Du lại thất bại rồi.
Tay của Hạ Tử Thu vững vàng túm được cổ tay của cô ta, vật sắc nhọn trong tay cô ta cũng rơi xuống giường.
Mùi hương đặc thù vẫn vấn vương trong phòng, thậm chí mang theo một chút mùi máu tanh.
Hạ Tử Thu nhìn thấy sắc đỏ chói mắt ở trên ga giường thì không khỏi sững người.
Người có vị hôn phu vẫn sẽ sạch sẽ như vậy sao?
Không chừng là màng làm.
Nhưng cơ thể trúc trắc của Nhan Du vừa rồi và sự cứng đờ, khó chịu khi bị phá vừa rồi lại lặp lại trong đầu Hạ Tử Du.
Cô ta, vậy mà thật sự là một xử nữ?
Trong lòng ít nhiều cũng vụt qua tia kinh ngạc và không nhẫn tâm.
Nhan Du làm sao biết sự thay đổi trong lòng Hạ Tử Du lúc này, cô ta chỉ biết mình không sạch sẽ rồi, cô ta bị người đàn ông trước mắt này cưỡng hiếp.
Đau đớn cùng cực khiến cô ta bây giờ cảm thấy toàn thân khó chịu, nhưng người đàn ông này tại sao vẫn không chết?
Cô ta đã mất đi tất cả, tại sao vẫn không giết được người đàn ông này?
Tại sao?
Nhan Du thật sự sắp điên rồi.
Cô ta nói không thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt hận không thể xé xác Hạ Tử Du ra.
Hạ Tử Du nhấc tay, cằm của Nhan Du bị nâng lên.
“Đồ khốn! Cầm thú! Tôi phải giết anh! Tôi nhất định phải giết anh!”
“Vậy thì đợi cô có bản lĩnh rồi nói, tôi có thể đợi cô bất cứ lúc nào.”
Hạ Tử Du lạnh lùng nói, đáy mắt không có chút tình cảm và lưu luyến gì.