Trước đây cô thật sự không chú ý tới chiếc hộp này.
Con người đều có lòng tò mò, Thẩm Hạ Lan cũng không ngoại lệ.
Cô cầm chiếc hộp ra, mới phát hiện bên trên có khóa.
Thứ gì thần bí như vậy?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng thay một bộ quần áo, cầm hộp nhỏ ra ngoài.
“Ông ngoại, chiếc hộp nhỏ trong tủ quần áo của cháu là gì vậy?”
Ông cụ Tiêu lập tức nhìn chiếc hộp nhỏ đó, sắc mặt có chút thay đổi.
“Bà ngoại cháu trước đây để lại.”
“A? Vậy có chìa khóa sao?”
“Sớm không biết vứt đi đâu rồi, cũng không có thứ gì quan trọng, nếu cháu thật sự muốn xem, thì trực tiếp phá khóa là được, người cũng không còn nữa, để lại chiếc hộp có tác dụng gì.”
Ông cụ Tiêu mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua chút hoài niệm.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lẽ bên trong có thứ gì bà ngoại để lại cho ông thì sao? Chỉ là lúc đi không tiện nói ra miệng?
Nghĩ tới đây, cô cầm hộp đi xuống.
“Ông ngoại, cùng xem đi.”
Ông cụ Tiêu không cự tuyệt.
Thẩm Hạ Lan liền biết mình đoán đúng rồi.
Cô kêu Lưu Nghệ mở hộp ra, nhưng lúc nhìn thấy thứ bên trong, toàn thân cô đều sững sờ.
Trong hộp chỉ có một đôi giày đầu hổ của trẻ con.
Đây là thứ gì?
Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc nhìn ông cụ Tiêu, nhưng rõ ràng ông cụ kích động hơn Cô nhiều.
Đôi tay ông run rẩy cầm giày đầu hổ ra, đôi mắt lập tức giàn giụa nước mắt.
“Bà già này, lại còn giữ thứ này, ông cho rằng bà ấy sớm đã không để ý rồi.”
Ông cụ Tiêu áp giày đầu hổ lên mặt mình, nước mắt nóng bỏng lăn xuống gò má.
Dọa Thẫm Hạ Lan sợ hãi.
Ông cụ Tiêu cả đời kiên cường, dù là lúc Tiêu Ái qua đời, cô cũng không thấy ông bị thương như vậy.
“Ông ngoại, ông sao vậy? Giày đầu hổ này là chuyện gì? Là của mẹ cháu sao?”
Thẩm Hạ Lan suy đoán, nhưng ông cụ lại xua tay, trực tiếp câm giày đầu hố đứng dậy đi về phòng mình.
Nhìn bóng lưng cô đơn bị thương của ông, Thẫm Hạ Lan có chút nghi hoặc nhìn Lưu Nghệ.
Lưu Nghệ lại lắc đầu.
Thẩm Hạ Lan gãi đầu không hiểu ra sao, nhưng cũng biết mình có lẽ đã gợi lên chuyện cũ đau lòng của ông cụ.
Sớm biết thì cô đã không nên tò mò như vậy rồi.
“Bây giờ làm sao đây?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Nghệ.
Lưu Nghệ cau mày ngẫm nghĩ, nói: “Lão thủ trưởng hẳn là nhớ tới chuyện cũ gì rồi, bây giờ vẫn là để ông một mình đi.”
“Vậy được.”
Thẩm Hạ Lan thực ra có chút đói rồi, nhưng bây giờ rõ ràng không thể ăn cơm.
Cô lấy điện thoại ra lướt tin tức, nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Chính vào lúc này, Dũng ôm một bó hoa hồng to đi vào.
“Dũng, anh muốn theo đuổi con gái sao? Hay là con gái theo đuổi anh? Nhiều hoa hồng như vậy, thật xinh đẹp.”
Thẩm Hạ Lan trêu chọc Dũng.
Dũng trực tiếp đặt hoa hồng tới trước mặt cô, nói: “Tặng cô.”
“Tôi?”
Thẩm Hạ Lan bỗng sững sốt.
“Ai tặng tôi?”
“Không biết, bên quân khu phái người đưa tới.”
Lời của Dũng khiến Thẩm Hạ Lan càng thêm kinh ngạc.
Chính vào lúc này, Lưu Nghệ nhanh chân, trực tiếp đá hoa hồng ra ngoài.