Hoắc Chấn Phong lúc đó tâm tàn ý lạnh đi tòng quân, cho nên mới không sợ tham gia nhiệm vụ sinh tử, có lẽ tâm trạng lúc đó là sống không bằng chết.
Nếu như không có chuyện phiền lòng như này, Hoắc Chấn Phong cho dù đi tòng quân, cũng sẽ không bị người ta tính kế, chết trẻ như vậy.
Thẩm Hạ Lan có chút hận.
Nhưng hận ai đây?
Hận người lúc đầu bắt cóc dì cả sao?
Hay là hận sự dẫn dắt sai lầm của số phận?
Thẩm Hạ Lan không biết, chỉ cảm thấy trái tim rất đau.
Cô vẫn có thể nhớ tới ánh mắt cuối cùng mẹ nhìn cô, đó là một loại cố chấp đối với tình yêu, tình yêu đối với ba.
Một cặp rõ ràng yêu nhau, lại vì sự sai sót ngẫu nhiên mà chia cắt cả đời.
Loại thương cảm và buồn bã này bao trùm Thẩm Hạ Lan, khiến cô có hơi muốn khóc.
Diệp Ân Tuấn biết vợ của mình nghĩ đến chuyện gì, rất đau lòng ôm cô vào lòng.
“Đừng buồn nữa, người đã chết rồi, có vài chuyện chúng ta cũng lực bất tòng tâm. Hôm nay tốt xấu gì cũng biết quan hệ lúc đầu của Tiêu Nguyệt và chú hai cùng ba mẹ vợ, cũng không tính là không có thu hoạch, Hạ Lan, anh biết em đau lòng cho mẹ vợ, nhưng mẹ vợ và ba vợ đã đi rồi. Tình yêu của bọn họ không thể bình luận, điều duy nhất có thể làm chính là trải qua những ngày tháng của mình thật tốt, khiến mình vui vẻ, đây mới là điều bọn họ hy vọng nhìn thấy nhất.”
“Em biết, nhưng trong lòng em lại khó chịu. Ba em và mẹ em không có người thứ ba, lại bỏ lỡ một đời. Ba em đến chết cũng không biết còn có một cô con gái là em, mẹ em từng oán trách ba em, nếu không sẽ không sinh ra em rồi đưa em cho ba mẹ Thẩm. Nhưng mặc kệ là ba em hay mẹ em, bọn họ đều yêu đối phương sâu đậm không phải sao?”
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi sưng lên.
Diệp Ân Tuấn thấy vợ không thoát ra được, không khỏi nâng mặt của cô lên, đặt nụ hôn lên mi tâm của cô, dịu dàng nói: “Đều đã qua rồi Hạ Lan.”
“Em biết.”
Thẩm Hạ Lan cụp mắt, không có ngăn nụ hôn của Diệp Ân Tuấn, nhưng tự dưng lại có hơi muốn khóc.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy? Em luôn hy vọng mình có thể có người thân, nhưng tại sao có một vài người thân lại khiến người ta đau lòng khó chịu chứ?”
“Đừng nghĩ nữa.”
Diệp Ân Tuấn cũng đau lòng, đau lòng cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu, cuối cùng rơi nước mắt.
“Tiêu Nguyệt là cố ý, đúng không?”
Cô mệt mỏi nói ra câu này, mang theo một chút khó chịu và đau khổ.
Thẩm Hạ Lan thông minh, Diệp Ân Tuấn luôn biết.
Nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Hạ Lan, anh cũng sẽ hỏi Hoắc Chấn Đình câu hỏi này.
Trên thế giới không có nhiều sự trùng hợp như vậy.
Một lần hai lần có thể có, nhưng trùng hợp nhiều lần như vậy kết hợp lại thì không tính là trùng hợp rồi.
Năm đó chú hai Hoắc tại sao ra nước ngoài bọn họ không biết, nhưng sau khi ra nước ngoài gặp được Tiêu Nguyệt, chuyện này vốn chỉ là một sự trùng hợp.
Mà sau khi về nước chú hai Hoắc nhìn thấy Hoắc Chấn Phong và Tiêu Ái ở bên nhau, khi cho rằng Tiêu Ái là Tiêu Nguyệt căn bản không thể không có kẽ hở.
Nhưng chú hai Hoắc, Hoắc Chấn Phong và Tiêu Ái đều không có phát giác kẽ hở này, điều này vốn chính là một kẽ hở rất lớn không phải sao?
Sau đó chú hai Hoắc ra nước ngoài, lần nữa gặp được Tiêu Nguyệt, Diệp Ân Tuấn không tin chú hai Hoắc lại không nhắc một chữ về chuyện ở trong nước gặp được Tiêu Ái và anh cả.