Bộ dạng rõ ràng rất sợ lại cố kiềm chế đó của Trần Oánh Oánh khiến Thẩm Hạ Lan có hơi muốn cười.
“Được rồi, ra ngoài trước rồi nói, Ân Tuấn, biết làm sao ra được ngoài không? Hay là để em xuống, chúng ta cùng nhau tìm lối ra.”
“Không cần.”
Diệp Ân Tuấn nói xong trực tiếp rút điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho vệ sĩ.
“Tìm một sợi dây thừng, ở dưới bàn cúng có một cơ quan, đúng, mau lên.”
Sau khi nói xong thì Diệp Ân Tuấn cúp máy.
Trần Oánh Oánh nhìn Diệp Ân Tuấn thao tác như vậy, không khỏi nói: “Các người sẽ mang tôi lên có đúng không? Tôi đã ba ngày không về nhà rồi, còn không trở về, chồng của tôi sẽ lo.”
“Cô không phải nói cô là người của Trương Gia Trại sao? Sao hả? Trương Gia Trại không phải sinh sống ở đây sao?”
Giọng nói mỉa mai của Diệp Ân Tuấn khiến sắc mặt của Trần Oánh Oánh có hơi quẫn bách, có điều lại nhìn sang Thẩm Hạ Lan, cầu xin: “Cô gái xinh đẹp tốt bụng này, khi cô rơi xuống là tôi làm đệm thịt cho cô, cô mới không có ngã đập vào đâu, cho nên làm ơn cô lát nữa mang tôi lên có được không?”
“Ai biết những điều cô nói là thật hay giả? Chỗ này không có camera, cô nói thế nào cũng được, huống chi đây là địa bàn tư nhân, cô sao lại vào được đây? Rồi sao lại rơi xuống? Những chuyện này lát nữa cô phải nói rõ cho tôi.”
Dáng vẻ lạnh lùng đó của Diệp Ân Tuấn đã dọa Trần Oánh Oánh nghiến chặt răng, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt của cô ta ít nhiều có hơi mềm lòng, có điều lớp ngụy trang trên mặt người phụ nữ này là sao?
Trong tình huống bình thường, người có thể ngụy trang trên mặt không phải quân nhân thì là lính đánh thuê, người phụ nữ trước mắt này thuộc loại nào?
Tuy cô ta tỏ ra yếu đuối khách sáo, không có sức uy hiếp, nhưng Thẩm Hạ Lan không phải là người phụ nữ đơn thuần, cùng Diệp Ân Tuấn trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như còn không nhìn ra điều này thì thật sự lăn lộn uổng rồi.
Trần Oánh Oánh này là người của ai?