Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng lại giây lát.
Khi Hàn Khiếu nói ra những lời này, sự khinh thường dành cho Trương Phương toát ra từ trong xương tủy, giống như ông ta trời sinh đã là quý tộc, sự khinh thường ẩn trong xương tủy không cách nào bỏ được.
Vậy thân phận thật sự của Hàn Khiếu là gì?
Thẩm Hạ Lan chợt nhận ra một điều.
Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng Hàn Khiếu là nhà khảo sát địa chất, người bình thường nghe thấy nghề nghiệp này sẽ liên tưởng đến những người bình thường, đây thật sự là một suy nghĩ sai lầm.
Cho dù là cô hay Diệp Ân Tuấn thì lúc đầu cũng nghĩ Hàn Khiếu là một người bình thường, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì người bình thường thì làm sao biết được Trương Gia Trại? Đến Trương Gia Trại làm gì? Thậm chí nếu ông ta chỉ là một người bình thường thì sao Triệu Nguyệt Minh lại hợp tác với ông ta được?
Một số chi tiết đã bị bỏ qua trước đó đột nhiên tràn ngập trong đầu Thẩm Hạ Lan.
Cô nhìn Hàn Khiếu, nhìn ông ta đến mức rợn tón gáy.
“Cô nhìn tôi làm gì? Lẽ nào vừa ý tôi?”
Lời nói của Hàn Khiếu thật sự rất thô lỗ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Hàn Hi Thần có thể trưởng thành được như bây giờ thật sự cũng không dễ dàng gì.
“Hàn Khiếu, tôi thật sự khó hiểu, sao Hàn Hi Thần lại có một người ba như ông chứ?”
“Cái thằng ngỗ nghịch đó bị các người mua chuộc rồi đúng không? Nếu không thì tại sao lại chống lại tôi? Quả nhiên là đứa con do con đàn bà đê tiện Trương Phương sinh ra, khắp người trên dưới không có chỗ nào giống tôi hết. Nếu không phải làm xét nghiệm DNA ra kết quả nó là con trai tôi thì tôi đã giết nó rồi. Nhưng bây giờ nó cũng chết vì cổ trùng, cũng coi như đi theo mẹ nó rồi.”
Khi Hàn Khiếu nói về Hàn Hi Thần thì không có chút tình cảm cha con nào.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày nói: “Cũng may anh ta là con ruột của ông, anh ta chết mà ông lại thờ ơ như vây, Hàn Khiếu, ông quả thật không phải là con người.”
“Hừ, chỉ là thằng ngỗ nghịch mà thôi, chết rồi thì sinh đứa khác.”
Hàn Khiếu nói chuyện rất hờ hững, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện với người đàn ông trước mặt này được nữa. Cô sợ mình không nhịn được mà giết ông ta cho nên dứt khoát xoay người rời đi.
“Trông chừng ông ta, không được để xuất hiện sai sót.”
“Vâng, thưa bà chủ!”
Thẩm Hạ Lan ra khỏi hang động thì nhìn thấy Trương Linh đang đi tới, cô thả chậm bước chân.
“Như thế nào? Hàn Khiếu nói gì?”
“Không nói.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Trương Linh cũng nghĩ đến tình huống này rồi, nhưng bà ta vẫn có chút hy vọng.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Trương Linh, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Trương Linh, bà có cách nào điều tra lai lịch của Hàn Khiếu không?”