Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hạ Lan tràn đầy lòng tin. 

Lam Tử Thất cảm động ôm Thẩm Hạ Lan khóc huhu. 

“Hạ Lan, nếu như không có cậu thì tớ phải làm sao bây giờ đây, cậu có biết không, có rất nhiều lúc tớ muốn từ bỏ, nhưng mà tớ nhớ đến cậu, tớ lại nói với mình là không thể gục ngã được, nếu như tớ gục ngã, vậy thì tất cả nỗ lực của cậu đối với tớ phải làm sao đây?” 

“Cô gái ngốc này, cũng không sợ người khác chê cười cậu. Ăn xong chưa vậy, ăn xong thì chúng ta đi về nhà.” Thẩm Hạ Lan biết là trong lòng của Lam Tử Thất không dễ chịu. Mình bị người ta lạnh nhạt trong đoàn đội, cô khó chịu hơn bất cứ ai. Nhưng mà có một số việc thật sự không thuận buồm xuôi gió. 

Lam Tử Thất cũng cảm thấy có chút mất mặt. Cô rời khỏi cái ôm của Thẩm Hạ Lan, ngượng ngùng lau nước mắt rồi nói: “Không cho nói ra ngoài” 

“Không nói đâu.” Thẩm Hạ Lan cười cười, cảm thấy Lam Tử Thất như thế này rất đáng yêu. Hai người trả tiền xong thì cũng không dự định trở về mà là nắm tay nhau đi dạo trong khu trung tâm thương mại. 

Đến thành phố B lâu như vậy, Lam Tử Thất vẫn luôn điên cuồng huấn luyện, mà Thẩm Hạ Lan cũng bởi vì những chuyện khác mà không đi ra ngoài, hôm nay tâm trạng của hai người rất thoải mái, chủ yếu là Lam Tử Thất muốn mua cho Thẩm Hạ Lan một cây đàn tranh mới. 

Cái cây đàn tranh đó chắc chắn không thể sử dụng nữa rồi, dù sao thì vẫn còn chưa thu âm album xong, Thẩm Hạ Lan vẫn phải đàn. Hai người đi đến cửa hàng nhạc cụ gần nhất. Ở đây có rất nhiều loại nhạc cụ, Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất tùy ý chọn lựa. 

Đột nhiên Lam Tử Thất lại kéo góc áo của Thẩm Hạ Lan, đồng thời lại bĩu môi. 

“Sao vậy?” 

Thẩm Hạ Lan thuận thể nhìn theo, liền nhìn thấy một cô gái mộc mạc đang giới thiệu nhạc cụ cho người khác, trong lúc nhất thời có chút buồn bực. 

Lam Tử Thất thấp giọng nói: “Người này chính là Hoàng Như, không phải là cô ta đã nói trong nhà có việc gấp nên phải xin nghỉ hả, tại sao lại còn bán nhạc cụ ở đây? Tớ biết rồi, bây giờ các cửa hàng nhạc cụ đều trích phần trăm, chỉ cần có thể bán được một loại nhạc cụ có giá trị cao, số tiền hoa hồng tương đương với một tháng thu nhập trong đoàn đội, cũng khó trách cô ta từ bỏ đàn tranh đoàn đội để đến bên này kiếm tiền. Không được, tới nhất định phải để cho những người trong đoàn đội nhìn rõ mặt của cô ta, đến cùng là vấn đề của Hoàng Như hay là vấn đề của cậu, tránh làm cho chuyện này đổ lên trên người của cậu” 

Nói xong, Lam Tử Thất lại muốn lấy điện thoại ra chụp lại. Chỉ là lúc cô muốn gửi ra ngoài thì lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại. “Đừng có gửi đi, trước tiên cứ giữ lại, có lẽ là có ẩn tình gì cũng không chừng” “Hạ Lan, cậu quả là lương thiện, cái này còn có thể có ẩn tình gì được nữa?” 

Lam Tử Thất cảm thấy Thẩm Hạ Lan quá nhân từ. 

Những người trong đoàn đội đối xử với Thẩm Hạ Lan như thế nào, cô đều có thể nhìn thấy ở trong mắt, bây giờ cô ước gì mình có thể làm cho tất cả bọn họ đều có cảm giác bị vả vào mặt. 

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Sau này bọn họ sẽ đi cùng với cậu, cậu đắc tội với cả đoàn đội, cho dù cậu có hát hay đi nữa thì cũng không làm được cái gì, một cây không chống vững nhà. Tử Thất, giới giải trí không phải là nơi làm việc bình thường như ở bên ngoài, cậu cũng không thể tùy ý được” 

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lúc này Lam Tử Thất mới dừng tay lại. “Nhưng mà tớ đang rất giận” 

“Có giận đi nữa thì cũng phải biết nguyên nhân. Đi thôi, đi qua đó nhìn một chút, có lẽ là Hoàng Như có nỗi khổ tâm trong lòng mà chúng ta không biết.” 

Thẩm Hạ Lan nó xong thì liền lôi kéo Lam Tử Thất đi lại Hoàng Như. 

Lam Tử Thất không vui, cố ý tạo ra âm thanh rất lớn, cái này đã thành công hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có ánh mắt của Hoàng Nhu. 

Lúc Hoàng Như nhìn thấy Lam Tử Thất, cô ta không khỏi ngây ra một lúc, trong nháy mắt sắc mặt trắng như tờ giấy. Cô ta muốn chạy trốn nhưng mà lại cắn răng, ngơ người đứng yên tại chỗ nhìn Lam Tử Thất kéo Thẩm Hạ Lan đi về phía mình. “Ôi chao, sao tớ lại cảm thấy cô gái xinh đẹp này có hơi quen mắt đỏ?” 

Lam Tử Thất biết rõ ràng mà còn cố ý nhạo bán Hoàng Như, trong lúc nhất thời làm cho Hoàng Như vô cùng xấu hổ. 

“Xin chào, tôi muốn mua đàn tranh, có thể giới thiệu cho tôi một chút được không?” Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Lam Tử Thất, cô vội vàng mở miệng nói. Thái độ của cô nho nhã lịch sự, không kiêu ngạo không tự ti, ngược lại làm cho Hoàng Như có chút ngượng ngùng. “Được, xin hỏi cô muốn giá cả như thế nào?”

“Chất lượng tốt một chút là được rồi, giá tiền không quan trọng” Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được Hoàng Như rất cần tiền. Hoàng Như cố gắng hết sức coi nhẹ ánh mắt dò xét của Lam Tử Thất, cô ta dẫn Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất đi đến khu vực giá cao.

“Giá cả của đàn tranh ở bên đây có hơi cao một chút, nhưng mà chất lượng rất tốt, hơn nữa dây đàn cũng không dễ bị đứt”

“Hoàng Như, tại sao cô lại ở đây?” Người ở đây tương đối ít, Lam Tử Thất cũng không thể nhịn được nữa, cô mở miệng hỏi. Hoàng Như ngây ra một lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK