Nhưng Phương Yến Nhi lại lắc đầu: “Không cần đâu, người đàn ông mà Phương Yến Nhi tôi thích không cần phải ép buộc, huống hồ hôm nay trói anh ta tới không phải là để làm gì anh ấy, mà tôi chỉ muốn gặp mặt anh ấy tôi. Cô ra ngoài đi, rồi dặn mọi người không có mệnh lệnh của tôi thì không được phép tiến vào, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”
“Vâ ng “
Tĩnh Hy liếc nhìn người đàn ông đang ngủ say, rồi lui xuống.
Phương Yến Nhi đi tới trước giường, rồi vươn tay sờ mặt người đàn ông.
Anh thật đẹp trail Phương Yến Nhi phác họa gương mặt, mũi và đôi môi mỏng của ngươi đàn ông bằng ngón tay, tim cũng theo đó đập liên hồi.
Sao người đàn ông đẹp trai như vậy lại không nhìn thấy điểm tốt của cô cơ chứ?
Hiếm khi Phương Yến Nhi thích một ai đó, cô chỉ thích người đàn ông như này, nhưng tiếc rằng đối phương lại như tảng băng, dù cô nhiệt tình đến đâu cũng không thể hòa tan bằng lửa.
Rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể khiến người đàn ông yêu cô đây?
Chẳng lẽ cô thật sự phải dâng tặng cơ thể của mình mới được ư?
Phương Yến Nhi do dự, nhưng cũng bị mê hoặc.
Cô không khỏi nuốt nước miếng, rồi như đã hạ quyết tâm cao độ, cởi từng món đồ trên người mình, lúc chỉ còn lại mảnh vải cuối cùng, Phương Yến Nhi mới ngừng lại.
Mặt cô đỏ như trái đào chín, lúc này đang khẽ cúi người, hôn lên mặt người đàn ông, tay cũng tiện thể cởi cúc cổ áo của anh, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ.
ỨỰc, Phương Yến Nhi nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình.
Anh đẹp trai quá đi mất!
Chỉ là xương quai xanh đã khiến cô suy nghĩ bậy bạ rồi.
Ngón tay Phương Yến Nhi nhanh chóng cởi cúc áo thứ hai, lộ ra lồng ngực cường tráng của người đàn ông.
Gió thổi vào phòng qua ô cửa sổ, khiến Phương Yến Nhi không khỏi run lên.
Cô hơi lạnh.
Dù lúc này cô đang nhiệt tình như lửa, cảm xúc dâng trào, nhưng vẫn cảm thấy gió hơi lạnh.
Phương Yến Nhi ngừng hành động trong tay, rồi đứng dậy đi đóng cửa sổ, lúc xoay người lại thì phát hiện dao găm sắc bén đang để lên cổ cô.
Một cô gái mặc bộ đồ màu đen đang lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt cô ta lạnh lẽo sắc bén như dao găm, mặt được che bằng vải đen nên không nhìn thấy rõ, nhưng cả người lại toát ra khí lạnh, khiến Phương Yến Nhi không khỏi nổi da gà.
“Cô là ai? Cô vào đây bằng cách nào?”
Phương Yến Nhi hơi sợ hãi, nhưng không hét toáng lên.
Cô biết chỉ cần mình phát ra tiếng, chắc chắn Tĩnh Hy ở bên ngoài sẽ dẫn người xông vào cứu cô, nhưng dao găm của người phụ nữ trước mặt đang để trên cổ cô, chỉ cần cô hét lên, có lẽ Tĩnh Hy còn chưa kịp xông vào, thì cô đã đầu lìa khỏi cô rồi.
Chuyện cô cần làm trước mắt là bình Tĩnh lại.