Chỉ có một mình Diệp Tranh đang rối bời trong gió.
Hu hu!
Em gái nhỏ đáng yêu dễ thương của cậu bé đi đâu rồi?
Người trước mắt này thật sự là yêu tinh biến thành sao?
Nhìn thấy vẻ rầu rĩ của Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan có hơi đau lòng nói: “Tranh, lên xe.”
“Dạ.”
Tâm trạng của Diệp Tranh có hơi sa sút.
Người vốn định cố hết sức đi bảo vệ, kết quả phát hiện người ta là một vương giả, bản thân mới ở rank đồng, cảm giác này thật sự không tốt.
Diệp Nghê Nghê cũng cảm nhận được cảm xúc sa sút của Diệp Tranh, có hơi lúng túng nói: “Anh Tranh, anh đừng giận, em không phải cố ý.”
“Anh không giận, anh chỉ là cảm thấy bản thân anh rất ngốc.”
“Không có phải, anh Tranh giỏi nhất, tất cả bọn em bị thương bị bệnh, đều cần anh Tranh chữa. Anh là thiên sứ áo trắng, không có anh bọn em một bước cũng khó đi được. Huống chi càng đi về bên đó, khí hậu càng khô nóng, rất nhiều con trùng gì đó nói không chừng sẽ xuất hiện, anh phải bảo vệ bọn em.”
Diệp Nghê Nghê ôm lấy cánh tay của Diệp Tranh nũng nịu nói.
Diệp Tranh lúc này hoàn toàn quen biết Diệp Nghê Nghê rồi.
Cô bé bình thường trông chỉ biết ăn uống, nhưng cô bé cái gì cũng hiểu, thậm chí trước khi tới đây thì đã chuẩn bị sẵn sàng trước tất cả mọi thứ gì.
Cô bé vậy mà còn biết càng đi về bên đó thì khí hậu càng khô nóng, vậy nói rõ cô bé sớm đã xác định sẽ tới đây.
Diệp Tranh lắc đầu, tuy trong lòng vẫn có hơi chấn động, nhưng vẫn chọn bao dung và cưng chiều.
Em gái của Diệp Tranh cậu bé.
Cho dù là một thiên tài thì như nào chứ?
Cô bé suy cho cùng vẫn là cô em gái nhỏ thích ôm cánh tay của cậu bé nũng nịu không phải sao?
“Được, nói trước, tới đó em phải nghe theo anh hết, hơn nữa không thể có chuyện gì giấu anh nữa. Ba nói đúng, chuyện của bác Trạm chúng ta đều lo lắng, cũng sẽ giúp đỡ, bác ấy không phải chuyện của một mình em. Em là công chúa nhỏ của nhà chúng ta, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em kêu bọn anh phải làm sao? Em nếu như không đồng ý, chúng ta bây giờ quay đầu trở về.”
Lời này của Diệp Tranh đã khiến Diệp Nghê Nghê hơi sốc.
“Không được, bây giờ quay đầu trở về, vậy bác Trạm phải làm sao?”
“Nên làm sao thì làm thế đó, bác Trạm là người lớn, nhất định sẽ có cách xử lý vấn đề và sự việc của mình, không nhất định đặt mọi hy vọng vào một đứa trẻ như em. Cho nên cho dù em không có hoàn thành nhiệm vụ, bác Trạm cũng sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng em thì khác, sự hành động đơn lẻ của em sẽ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, đây là chuyện anh và ba mẹ không ai hy vọng nhìn thấy.”