Diệp Ân Tuấn gọi điện xong quay lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cười tít mắt thì không khỏi hỏi: “Có chuyện gì buồn cười sao? Thấy tâm trạng của em không tồi.”
“Ừ, em gọi cả chị dâu cả, Niệm Vi đến đây hết rồi, Tử Đồng cũng đến, chúng ta có thể chơi mạt chược rồi.”
Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, có điều lại cưng chiều nói: “Được, thắng thua không quan trọng, chơi vui. Tiền nhà chúng ta có nhiều.”
“Biết anh giàu rồi.”
Thẩm Hạ Lan thoải mái mỉm cười.
Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra dặn chuẩn bị phòng cho tứ thiếu của Hải Thành.
Không lâu sau, Tô Nam dẫn Bạch Tử Đồng và Tô Thanh đến.
Thẩm Hạ Lan rất lâu không có gặp Tô Thanh rồi.
Đứa trẻ này từ sau khi cứu Diệp Minh Triết thì được Tô Nam nhận nuôi, đến bây giờ cũng được hơn nửa năm rồi.
Khi lần nữa nhìn thấy Tô Thanh, Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên.
Tô Thanh từ trong ra ngoài giống như biến thành một người khác, toàn thân tỏa ra vầng sáng tự tin, giữa mi tâm không còn sự sợ hãi và nhút nhát nữa, ngược lại rất khí phái, tuy không thể nói chuyện, nhưng các quy tắc lễ nghi ngược lại rất được.
Nhìn ra được, hai vợ chồng Tô Nam thật sự xem Tô Thanh thành con gái ruột mà nuôi dưỡng.
“Chào bác gái Diệp.”
Tô Thanh ra thế tay.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi tiếc và thổn thức.
Cô gái tốt như vậy cả đời này lại không thể nói chuyện, đáng tiếc quá.
“Tô Thanh càng ngày càng xinh.”
Thẩm Hạ Lan xoa đầu của Tô Thanh.
Tô Thanh mỉm cười có hơi ngại, sau đó tiếp tục ra thế tay nói: “Minh Triết đâu ạ?”
“Ở trong phòng, bác dẫn cháu đi tìm thằng bé.”
Thẩm Hạ Lan rất là thích Tô Thanh.
“Không cần đâu, bác gái Diệp, cháu tự mình đi, bác nói chuyện với mẹ.”
Tô Thanh nói xong thì rời khỏi.
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của Tô Thanh, thở dài một tiếng: “Đứa trẻ này biết nói chuyện thì tốt rồi.”
Bạch Tử Đồng cũng có hơi cảm thán.
“Tôi và Tô Nam cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng loại khiếm khuyết bẩm sinh này, thật sự không có cách nào. Ngay cả chúng tôi là bác sĩ, cũng không thể làm được gì. Loại cảm giác bất lực này rất sót. Thanh rất tốt, con bé hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, bây giờ sống rất tươi vui, tự tin, cũng sẽ không vì khiếm khuyết của mình mà có chút tự ti, đây là chuyện mà tôi và Tô Nam thấy an ủi nhất.
Bụng của Bạch Tử Đồng đã hơn sáu tháng rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn cái bụng của cô ta, vội kéo tay của cô ta đi về phía phòng.
“Vào trong trước đi, cái bụng này của cậu nhìn trông thật lớn.”
“Đừng nhắc nữa, tại đứa bé này hại ấy, rất biết ăn luôn, cậu không thấy tớ béo lên một vòng rồi sao.”
Bạch Tử Đồng có hơi buồn bực.