CHƯƠNG 458: ANH NHỚ EM LẮM
“Phu nhân Diệp!”
Người chăm sóc đặc biệt sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội bước lên dìu cô.
Thẩm Hạ Lan sợ thời gian mình quá chậm, Diệp Ân Tuấn sẽ tắt máy, cũng bất chấp dáng vẻ bây giờ của mình, nhanh chóng nhờ người chăm sóc nâng lên nói: “Tôi vào nhà vệ sinh”
“Tôi đi với cô”
“Không cần, cô đừng đi vào, cũng đừng nói chuyện.
Thẩm Hạ Lan nói xong nhanh chóng đi đến phòng vệ sinh.
Lúc cô mở video ra, cả người có vẻ có chút không thở nổi.
“Làm sao thế Diệp Ân Tuấn năm ngày không gặp vợ mình, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên nhung nhớ càng đậm hơn.
“Không có gì, đang ở trong nhà vệ sinh.
Thẩm Hạ Lan nỗ lực làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, nhưng mà lòng bàn tay đã toát mồ hôi, chỗ đầu gối cũng ẩn ẩn đau.
Xem ra vừa rồi ngã không nhẹ.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan gầy đi, hốc mắc cũng hõm xuống, không khỏi hỏi một câu: “Anh không ở nhà có phải em không có ăn cơm cho tốt không? Sao anh thấy gương mặt em gầy đi?”
“Đúng thế, sau khi anh đi không gọi điện, cũng gọi không được, em không biết anh thế nào, đương nhiên sẽ gầy đi”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn sững sờ.
“Em đã gọi cho anh?”
“Đã gọi, sao thế?”
Thẩm Hạ Lan thấy câu hỏi của Diệp Ân Tuấn có chút kỳ quái, nhưng mà vẫn trả lời một tiếng.
Diệp Ân Tuấn không nói gì, cười nói: “Có thể là anh không thấy được, gần đây quá bận rộn, không có thời gian xem điện thoại.”
“Anh…
Vốn Thẩm Hạ Lan muốn hỏi, anh gần đây đang bận chuyện gì, nhưng mà tạm thời sửa lại.
“Lúc nào thì anh về?”
“Còn ba ngày nữa, ba ngày sau anh sẽ Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.
“Anh cũng gầy đi”
“Cũng được, ẩm thực bên ngoài không quen, anh nhớ đồ ăn em làm rồi”
“Chờ anh về, em làm cho anh ăn”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt cười, trong nụ cười đều là bao dung.
“Được”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan như vậy rất đẹp, đẹp đến mức làm anh hít thở không thông, nếu như có thể ở bên cạnh anh thì tốt rồi.
“Đúng rồi, đây không phải là nhà vệ sinh của chúng ta, em ra ngo: “Ừ đi ra ngoài chơi”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
“Gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
“Vẫn tốt, mọi thứ đều rất ổn”
Thẩm Hạ Lan cũng không nói tình huống của mình.
Mặc dù Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng Thẩm Hạ Lan thấy đường quầng thâm dưới mắt anh, cùng với cái căm xương xẩu.
Anh ở bên ngoài làm gì?
Vì sao gầy thành như vậy?
€ó phải là cũng bị bệnh giống như mình không?
Hay là bên ngoài xảy ra chuyện gì không giải quyết được?
Những vấn đề này rối loạn trong đầu Thẩm Hạ Lan.
Cô muốn hỏi thăm rõ ràng tử tế, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bình thản nói chuyện với mình như vậy, nhìn thấy tình yêu say đắm trong mắt anh cho mình, Thẩm Hạ Lan đột nhiên không muốn hỏi gì cả.
Giữa vợ chồng mấu chốt nhất chính là tin tưởng Diệp Ân Tuấn đã không tự nói với mình, hẳn là có lý do không nói cho mình. Chỉ cần trong lòng anh còn có mình, còn có cái nhà này, không có gì là hai người không ngồi xuống nói được.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn thân ở đất khách, dù là tình huống của anh hay tình huống của mình, nhiều lời vô ích, nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể làm người kia thêm lo lắng, còn không bằng không nói.
Không phải anh đã nói rồi sao.
Còn ba ngày nữa sẽ trở về!
Cô chờ anh thêm ba ngày thì sao!”
“Chờ anh về, em đi đón anh”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nụ cười kia làm Diệp Ân Tuấn càng thêm nhớ nhà.
“Được, lát nữa anh gửi thời gian chuyến bay cho em”
“Hạ Lan”
“Hả?”
“Anh nhớ em lắm”
Lời này của Diệp Ân Tuấn thốt ra, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cái mũi chua xót.
Uất ức của mấy hôm nay toàn bộ đều nhảy lên, làm cho cô không nhịn được suýt nữa bật thốt ra.
Nếu như có thể dựa vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, sao cô có thể không vui?
Nhưng tất cả lời nói đến bên miệng, bị cô cứng rắng nuốt xuống.
Cô tin tưởng Diệp Ân Tuấn không phải là người bội tình bạc nghĩa hơn bất kỳ ai, cũng biết anh rời khỏi Hải Thành, bây giờ cũng không liên lạc với ai có lẽ có nỗi khổ tâm riêng.
Thẩm Hạ Lan không muốn làm khó Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể tạm thời uất ức chính mình.
“Em cũng nhớ anh rồi”
Thiên ngôn vạn ngữ rót thành một câu như vậy, bao hàm quá nhiều nhớ nhung và thâm tình, lập tức làm cổ họng Diệp Ân Tuấn có chút nghẹn ngào.
Anh thấy được vàng mắt đỏ lên của Thẩm Hạ Lan, cũng thấy Thẩm Hạ Lan muốn nói lại thôi, anh thật sự hận mình bây giờ không thể chắp cánh bay đến bên cạnh cô.
Nhưng mà nghĩ đến mình còn độc tố chưa được loại bỏ, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình lúc bị độc phát, anh vẫn nhịn được.
“Năm ngày này ở trong nhà có phải chịu uất ức gì không?”
Diệp Ân Tuấn biết mình không nên nỏi, nhưng không hỏi trong lòng lại có cảm giác không an tâm.
“Không có, người trong nhà có ai làm em uất ức chứ? Ngược lại là anh, một mình ở bên ngoài, ăn nhiều một chút, cho dù ăn không vào cũng đừng để mình bị đói. Em ở trong nhà mọi thứ đều tốt, mẹ cũng rất tốt, bọn nhỏ cũng mong anh quay về. Dù anh ở bên ngoài làm gì, làm xong, về nhà sớm một chút.
Thẩm Hạ Lan không dám nói tiếp nữa, sợ chính mình không khống chế nổi, chủ yếu nhất là cô cảm thấy thân dưới của mình là sôi trào mãnh liệt.
“Được. Anh sẽ nhanh chóng xử lý xong mọi thứ chạy về, chờ anh”
Thẩm Hạ Lan không nỡ tắt điện thoại, bởi vì tắt rồi không biết tiếp theo lúc nào mới nhìn thấy.
Anh nói ba ngày sau quay về.
Ba ngày sao mà dài dằng dặc!
Trước kia không biết cảm giác một ngay không gặp như cách ba thu là cái gì, lần này cuối cùng cũng cảm nhận được.
Đi một vòng trên bờ sinh tử, cô mãi không bỏ xuống được, vẫn là người đàn ông trước mặt này.
Cho dù đã từng xảy ra chuyện gì, yêu say đắm tận trong xương tủy này cũng không có cách nào diệt trừ tận gốc được, thậm chí không có cách nào làm mình không đau lòng khi thấy anh gầy đi.
Hai người cũng dừng lại, nhìn qua mà hình di động, thời gian giống nhưng ngừng trôi, giống như: xuyên qua không gian và thời gian, đứng đối diện nhau, dùng ánh mắt ôm ấp nhau, triền miên không dứt, không đành lòng buông tay.
Diệp Ân Tuấn vươn tay, muốn xuyên qua màn hình di động vuốt ve khuôn mặt Thẩm Hạ Lan.
Cô quá gầy.
Năm ngày không gặp, sao cô có thể gầy thành như vậy?
Tâm Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút căng thẳng, có chút bất an.
“Em bị bệnh phải không?”
Anh không muốn để điện thoại xuống, anh quý.
trọng thời gian không bị độc phát có thể trò chuyện thật lâu với Thẩm Hạ Lan này.
Thẩm Hạ Lan vốn muốn nói không có, nhưng nhớ đến dáng vẻ gầy gò của mình, cười nói: “Không có bệnh, chỉ là đến ngày rồi, không muốn ăn gì cả”
Nói xong, gương mặt cô đỏ lên, ngược lại làm sắc mặt tái nhợt trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.
Diệp Ân Tuấn hơi híp mắt lại.
“Không muốn ăn cũng phải ăn chứ, lát nữa anh gọi điện thoại cho mẹ, để bà làm chút món ngon cho em, anh nghe nói bác sĩ Bạch thiết kế dược thiện cho em, là dược thiện ăn không vào sao?”
Thẩm Hạ Lan qua loa đồng ý, lập tức nói: “Anh cũng đừng gọi cho mẹ, gần đây mẹ chăm sóc Cửu Cửu lại còn chăm sóc em, rất mệt mỏi. Nếu như anh thật sự quan tâm em, đau lòng em, chờ anh trở về, tự mình chăm sóc em được không?”
“Được!”
Diệp Ân Tuấn âm thầm thề, lần này quay về, dù thế nào cũng phải nuôi béo Thẩm Hạ Lan mới được.
Hai người kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà bây giờ không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn nhau.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Lam Tử Thất.
“Hạ Lan đâu? Hạ Lan đi đâu rồi?”
Thẩm Hạ Lan hoàn hồn.
Nếu để Lam Tử Thất biết mình gọi video cho Diệp Ân Tuấn, phỏng chừng sẽ không để ý đến gì nói tất cả cho Diệp Ân Tuấn nghe.
Cô không muốn trở thành vướng víu và gánh nặng của Diệp Ân Tuấn.
Đã biết anh không sao, biết anh vẫn khỏe, vậy thì cô không cầu gì nữa, những chuyện còn lại, cô tin Diệp Ân Tuấn quay về sẽ nói với mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Em không nói với anh nữa, chiếm buồng vệ sinh không ra, Tử Thất sẽ gấp gáp”
“Được. Đừng ở bên ngoài quá lâu, về sớm một chút”
“Biết rồi”
Thẩm Hạ Lan không nỡ cắt đứt video, nhưng mà bước chân của Lam Tử Thất đã đi về phía bên này.
€ô vội vàng nói: “Chờ anh về, nhớ anh”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan vội vàng cúp máy.
Tay của cô còn đang run rẩy, cả ngày càng run hơn.
Đó là một loại sầu lo chờ đợi mấy ngày sau, một loại thả lỏng khi ý thức được đối phương khỏe mạnh, lập tức đủ loại cảm giác tụ vào một chỗ, làm cô hoàn toàn yên lòng.
“Hạ Lan, cậu đang làm gì đó?”
Lam Tử Thất mạnh mẽ mở cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngồi trên bồn cầu, cười ngốc.
“Không phải là lại phát sốt chứ?”
Lam Tử Thất sờ lên trán cô, phát hiện nhiệt độ không cao lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn đang cười, da đầu không khỏi run lên.
“Hạ Lan, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao, rất tốt, tốt đến mức trước nay chưa từng có.”
Tâm trạng của cô đột nhiên nhẹ nhàng hơn, nụ cười sáng lạn này là Lam Tử Thất không giải thích được.
“Còn nói không sao? Cậu vào nhà vệ sinh sao không cho người chăm sóc đi theo? Còn có, quần của cậu còn không cởi, ngồi trên bồn cầu, đi vệ sinh thế nào? Hơn nữa cậu mặc thành như vậy là muốn đi đâu.
Lúc này Lam Tử Thất mới phát hiện quần áo bệnh nhân của Thẩm Hạ Lan bị thay ra rồi, không khỏi nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không sao, vốn định thay quần áo ra ngoại dạo một vòng, đột nhiên muốn đi vệ sinh, vào đến đây lại không muốn nữa, cho nên ngồi một lúc. Nhưng mà lúc này hình như không ổn lắm, cho nên cậu đi ra ngoài trước đi, tớ chỉnh lại một chút, hả?”
Thấy Thẩm Hạ Lan nói rõ ràng, mặc dù Lam Tử Thất có chút nghỉ hoặc, nhưng vẫn gật đầu.
Cô ta đi ra, Thẩm Hạ Lan vẫn cầm điên thoại.
Không phải cố ý gạt Lam Tử Thất, chỉ là nếu như thật sự Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài có nỗi khổ mà nói, bây giờ với độ để ý của Lam Tử Thất với mình, biết Diệp Ân Tuấn đã gọi video đến, có lẽ sẽ làm loạn lên.
Cô không định nói cho Diệp Ân Tuấn bệnh tình của mình, định giấu đến khi anh quay về.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, sau đó dựa tường đứng lên, mới phát hiện đầu gối đau dữ dõi.
Không kiềm được phát ra một tiếng đau đớn, trên đầu cũng đổ mồ hôi.
Không phải chứ?
Cô cũng chỉ là vấp ngã một cái thôi, chẳng lẽ thật sự biến thành Lâm Đại Ngọc?
Thẩm Hạ Lan có chút cười khổ chế giễu, muốn đấu tranh đi ra ngoài, làm thế nào cũng không dùng sức được, loại nhiệt tình lại sốt ruột muốn gặp Diệp Ân Tuấn vừa rồi, bây giờ không biết đã đi đâu rồi.