Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày.
“Lưu Nghệ? Phi?”
Cô bất giác gọi một tiếng, liền nhìn thấy Phi từ chỗ góc rẽ thò đầu ra, khóe môi còn dính vụn thức ăn không biết tên.
“Khụ khụ, mợ chủ, cô xong rồi?”
“Anh làm gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan có chút cạn lời nhìn anh ta.
“Khụ khụ.”
Phi ra khỏi chỗ rẽ, tay giấu sau lưng cầm một miếng bánh hương tô, rõ ràng mới ăn vài miếng.
“Chưa ăn cơm?”
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ lắc đầu, còn cho rằng họ xảy ra chuyện gì rồi chứ.
“Lưu Nghệ đâu?”
“Cô ấy đi vệ sinh rồi.”
Nghe thấy câu trả lời của Phi, Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực.
Phi ăn vụn, Lưu Nghệ đi vệ sinh?
Sao nghe thế nào cũng cảm thấy phối hợp này không tốt đẹp lắm chứ.
“Đừng ăn nữa, lát nữa theo tôi về nhà họ Tiêu, cùng ăn cơm.”
“Không không không, mợ chủ, tôi không đi đâu, còn rất nhiều việc nữa. Sếp Diệp sắp xếp rất nhiều việc, tôi đều chưa làm xong, cô tạm thời không cần tôi, tôi liền muốn tranh thủ cơ hội ăn một chút lót dạ.”
Phi nói có chút ngại ngùng.
Thẩm Hạ Lan phát hiện bánh hương tô của anh ta sớm đã nguội, cũng không biết mua bao lâu rồi.
Khoảng thời gian này Diệp Ân Tuấn không ở đây, lượng công việc của Phi rõ ràng tăng thêm rất nhiều, hơn nữa anh ta lại tiếp thay công việc của Tống Đình, chuyện công ty cũng cần anh ta tiến hành, thật sự làm khó anh ta rồi.
“Cứ ăn nguội không tốt, nếu anh không đến nhà họ Tiêu ăn cơm, vậy thì ra ngoài mua tô mì bò nóng ăn đi, tôi mời.”
“Thật sự không cần đâu, mợ chủ, tôi ăn cái này tốt lắm rồi, tiết kiệm thời gian, còn có thể lấp đầy bụng, lái xe gì đó cũng không trễ nãi.”
Phi ngu ngơ nói.
Thẩm Hạ Lan bỗng có chút khó chịu đau lòng.
“Được rồi, nghe lời tôi, đi ăn cơm. Đi!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nắm lấy tay Phi, kéo anh ta đi.
Toàn thân Phi đều ngây ngốc, sau đó lại vội kéo tay cô ra.
Mẹ tôi ơi!
Nếu để Sếp Diệp biết mợ chủ dắt tay anh ta, anh ta còn móng vuốt sao?
Thẩm Hạ Lan lại có chút ngoài ý muốn.
“Hử?”
“À, Sếp Diệp sẽ ghen.”
Phi nói có chút lắp bắp, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười lên.
Cậu chàng này ngây ngô quá đi?
Nhưng cũng vì Phi, tâm trạng khó chịu vừa rồi của Thẩm Hạ Lan ít nhiều thả lỏng.
“Được, không dắt tay anh, mau đi, dẫn tôi đi tìm Lưu Nghệ.”
Thẩm Hạ Lan ra lệnh một tiếng, Phi đương nhiên không dám lại trễ nãi, như tùy tùng theo sau lưng cô.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy Lưu Nghệ.
“Cô ấy đâu?”
“Đi mua nước cho cô rồi.”
Phi buộc nói thật.
“Mợ chủ, cô có thể đừng nói cho Lưu Nghệ biết tôi không ở bên cô, mà là lén đi ăn không?”
Phi có chút sợ hãi.
“Tại sao?”
Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc, nhưng dáng vẻ như xem kịch vui.