Cô cũng muốn làm một nữ cường nhân!
Thẩm Hạ Lan đang thầm thì thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi ra từ trong phòng của Tô Nam.
“Như thế nào?”
Cô nhanh chóng hỏi một câu.
Diệp Ân Tuấn và Tô Nam đều nói: “Không có gì, y thuật của Tranh bọn anh đã hỏi, hoàn toàn có thể giúp Minh Triết.”
“Vậy thì tốt.”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng yên lòng.
Ba người lớn nói chuyện thêm một lúc thì Diệp Minh Triết và Tô Thanh đi ra.
Tô Thanh rõ ràng có chút không nỡ xa Diệp Minh Triết, Diệp Minh Triết cũng giống như ông cụ non an ủi Tô Thanh, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Minh Triết đối với mình khả năng cũng chưa từng dịu dàng như thế.
Ặc, tại sao cô đột nhiên có một loại ảo giác con trai mình nuôi bị người khác cướp đi nhỉ?
Diệp Ân Tuấn thấy Diệp Minh Triết có hơi ỉu xìu, vội vàng nắm tay của cô nói: “Em có anh.”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng đủ để Thẩm Hạ Lan nghe rõ ràng.
Tâm trạng ỉu xìu của Thẩm Hạ Lan lập tức nhận được an ủi.
Sau khi Diệp Minh Triết tạm biệt Tô Thanh, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn dẫn cậu bé về nhà.
Diệp Tranh cũng đón Diệp Nghê Nghê về nhà.
Nhất thời, nhà tổ nhà họ Diệp có hơi náo nhiệt.
“Anh, anh giúp em một chuyện đi.”
Khi Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Diệp Minh Triết thì vội đi tới, quấn lấy cậu bé nhờ cậu bé giúp.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến tình trạng hiện nay củaDiệp Minh Triết, không khỏi nói với Diệp Nghê Nghê: “Nghê Nghê, anh có hơi mệt, con để anh về phòng nghỉ ngơi có được không?”
“Hả? Anh, anh bệnh rồi sao? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”
Diệp Nghê Nghê lúc này chú ý đến sắc mặt của Diệp Minh Triết rất không tốt.
Diệp Minh Triết lại cười nói: “Không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”
“Vậy anh đi ngủ đi, đợi anh ngủ dậy rồi em lại đến tìm anh.”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì đẩy Diệp Minh Triết đi về phòng nghỉ ngơi.
Đối với ý tốt cưỡng ép của em gái, Diệp Minh Tiết không từ chối được, chỉ đành về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Tranh lại được Diệp Ân Tuấn gọi đến phòng khách.
Diệp Nghê Nghê sau khi đi ra thì nhìn thấy Diệp Tranh cũng không ở đó nữa, vội hỏi: “Mẹ, anh Tranh đâu?”
“Ba tìm anh Tranh có chút chuyện. Nào, nói một chút với mẹ, ở nhà chú Lương chơi có vui không?”
“Không vui.”