Cô cũng không phải Diệp Nghê Nghê, không có thịt không vui.
“Được.”
Nhưng mà Thẫm Hạ Lan cũng không nói
gì, liếc Diệp Ân Tuấn một cái, cười nói: "Bà Thẩm bên kia thế nào?"
"Hiện tại vẫn đang điều tra, ước chừng ngày mai sẽ có tin tức
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan không
có ý định nằm xuống, liên cầm một quả cam bên cạnh lên bóc vỏ..
Thẩm Hạ Lan cũng biết việc tìm ra bằng chứng đạo văn của ba Thẫm có chút khó khăn, nhưng cô cũng không vội, dục tốc bất đạt.
"Bên phía Thâm Niệm Niệm có tin tức gì không?”
"Thâm Niệm Niệm biến mất rồi, bị bắt cóc, người của anh có liên hệ với bên đó trong thời gian ngắn sẽ tiếp quản muốn chém muốn giết chỉ cần em nói một câu.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia hung tợn.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: "Không, bản tay vì một người phụ nữ như vậy không đáng, nhưng em cũng không dễ dàng tha cho cô ta. Ba roi này em sẽ từng chút một trả lại.”
“Có kế hoạch gì?”
Diệp Ân Tuấn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Thẩm Hạ Lan, không nhịn được hỏi.
Thẩm Hạ Lan bây giờ giống như tiểu hồ ly, lại khiến anh càng ngày càng thích.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Em chưa nghĩ tới, nhưng hãy nhốt trước đi. Để cô ta nếm trải cảm giác bị bỏ rơi và bị bắt cóc.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không phản đối những gì cô nói.
Trong lúc nói chuyện, một quả cam đã được bóc vỏ.
Thẩm Hạ Lan nhìn quả cam trong tay, khẽ nhíu mày.
“Em không nói muốn ăn.”
“Bổ sung vitamin, ăn chút cũng tốt cho sức khỏe.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy rồi, Thẩm Hạ Lan đương nhiên không đẩy ra được, chỉ có thể cầm lấy mà ăn.
Ừm, cam khá ngọt, mùi vị cũng được.
Thẩm Hạ Lan trước giờ chưa từng ăn hết một quả cam.
“Diệp Ân Tuấn.”
“Hửm?”
“Em không thoải mái.”
Thẩm Hạ Lan mím miệng, trông giống một đứa trẻ bị bệnh.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy sốt ruột.
“Làm sao mới không khó chịu?”
“Anh cho em cắn một miếng.”
Thẩm Hạ Lan đòi hỏi vô lý.
Vốn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn sẽ từ chối, ai biết anh trực tiếp nhấc cánh tay lên, đưa qua.
“Cắn đi.”
Thẩm Hạ Lan thật sự cắn một cái, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không có biểu hiện gì, coi như người bị cắn không phải anh.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan dùng sức cắn, sợ cô cắn đau răng.
“Em……”
Anh muốn nói em cứ cắn lâu một chút, nhưng vừa nói một chữ, Thẩm Hạ Lan đã buông anh ra, vẻ mặt ảm đạm nói: “Da dày thịt béo, ăn không ngon.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cong môi.
“Coi anh là đồ ngon sao. Còn nói mình không ăn hàng nữa chứ.”
Anh duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng lau vết nước trên khóe miệng Thẩm Hạ Lan, không thèm nhìn đến vết cắn trên cánh tay.