“Anh đã cho người của anh bắt đầu khống chế kinh tế và công việc làm ăn của Hàn Khiếu, cho dù không thể điều tra thân phận của Hàn Khiếu, chỉ cần anh có thể khống chế các đường kinh doanh của ông ta thì sẽ có người đến cửa tìm anh, cho nên mấy ngày tiếp theo có thể là anh không thể đồng hành cùng mọi người được rồi, có chuyện gì cụ thể thì anh sẽ nói cho mọi người biết, chúng ta cứ liên lạc với nhau qua điện thoại đi.”
Ngày hôm nay, Hàn Hi Thần đến đây chính là vì chuyện này, lại không nghĩ rằng gặp phải chuyện của Diệp Ân Tuấn.
“Lúc đầu dự định đến đây thì sẽ đi, nhưng mà bây giờ lại không được rồi, trừ phi tìm được quỷ trong số bọn họ, nếu không thì anh đi ra ngoài tương đương với việc chịu chết cho Hàn Khiếu. Mặc dù anh không sợ chết, nhưng mà anh cũng không muốn mình chết không rõ ràng.”
Trong mắt của Hàn Hi Thần lướt qua một tia lạnh lùng.
Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ tới là ở bên cạnh mình còn có nội gián.
Cô thấp giọng nói: “Lần này xem như thương gân động cốt rồi, em phải tìm ra cái tên nội gián cho bằng được.”
“Thời gian không còn nhiều nữa, để anh xem tình huống của Diệp Ân Tuấn.”
Hàn Hi Thần đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, vạch mắt của anh rồi nhìn thoáng qua, những sợi tơ màu vàng đã tối đi một chút, nhưng mà vẫn còn tồn tại.
Anh ta lấy một túi châm cứu từ bên hông, ở bên trong có rất nhiều ngân châm.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy hành động của anh ta nhưng cũng không lên tiếng, dây cung ở trong lòng lại đang kéo căng.
Chỉ nhìn thấy Hàn Hi Thần cắm ngân châm vào các huyệt vị ở xung quanh mắt của Diệp Ân Tuấn, sau đó lại rót máu của mình cho Diệp Ân Tuấn, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn biến đen biến tím, dường như là có thứ gì đó đang di chuyển trên mí mắt của anh.
Hàn Hi Thần trực tiếp rút ngân châm ra, ngân châm đã đen đi, mà những sợi tơ màu vàng đang quấn trên ngân châm vẫn đang ngọ nguậy, giống như là những con côn trùng, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mà cả người nổi da gà.
“Đây là trứng trùng?”
“Là ấu trùng.”
Hàn Hi Thần thấp giọng nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Diệp Ân Tuấn, anh ta nói: “Có lẽ là anh phải cần hơn một tiếng đồng hồ, nhất định phải xử lý hết những ấu trùng này thì mới được.”
“Ngoại trừ trên mắt, những chỗ khác cũng có nữa hả?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi lo lắng.
Hàn Hi Thần nhỏ giọng nói: “Không biết nữa, bình thường thì chỉ tập trung ở trên mắt mà thôi, chờ anh xử lý khu vực trên mắt xong rồi thì sẽ xem xét ở những vị trí khác có không, khoảng thời gian này không thể bị bất cứ ai quấy rầy, cho nên nhất định phải chuẩn bị sự an toàn ở bên ngoài cho thật tốt.”
“Được rồi, em biết rồi, để em đi ra ngoài tự mình canh chừng, đảm bảo sẽ không cho bất cứ ai đến đây làm phiền.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, vừa mới định đi ra ngoài thì đã nghe thấy trước mặt truyền đến từng tiếng gõ cửa.
“Mợ chủ, cô đang ở đâu vậy, tôi tìm cô có chút việc.”
Là giọng nói của Trương Linh.
Thẩm Hạ Lan muốn nhanh chóng đi ra ngoài tránh để lộ chân tướng, nhưng mà cô chưa kịp mở cửa mật thất thì đã nghe thấy cửa phòng rắc một tiếng, bị người ta mở ra từ bên ngoài.